Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 270

Xét thấy lúc trước hệ thống Trường Phong thề chắc nịch rằng Ninh Miễn sẽ không thích cô, Dư Tương tạm thời liệt cái thứ hai vào khả năng lớn nhất.

Ham muốn cơ thể của Ninh Miễn? Dáng người Ninh Miễn đúng là không tệ, đáng tiếc là cái giá phải trả khi ngủ cùng quá lớn.

"Bỏ đi, ván cờ này để lại cho Ninh Miễn đánh đi."

Dư Tương như đã thông suốt, nằm dài ở trên sô pha: "Trường Phong, cậu có thể làm ra cái thứ gì đó tương tự như máy theo dõi không? Nếu đặt được ở trên người Dư Lộ, thế chẳng phải tôi không cần tốn công tức giận sao?"

Hệ thống Trường Phong: "Tôi không làm được."

Đó là một mắt xích có thể tháo gỡ được à?

"Đúng rồi, hôm nay cậu dùng Hắc Khoa Kĩ gì đó lên người Dư Lộ hả? Chẳng phải trên người cô ta có nhẫn không gian à, cô ta còn có thứ gì lợi hại không, lỡ đâu phát hiện ra cậu dùng Hắc Khoa Kĩ lên người cô ta thì sao?"

Hệ thống Trường Phong khẳng định chắc nịch: "Cô ta sẽ không phát hiện, không phải cô có nói rằng đó chỉ là cái nhẫn không gian bình thường, không có linh hồn cũng như là hệ thống tồn tại."

Dư Tương bình thản ồ một tiếng, nhếch miệng, trong đầu bỗng nhớ đến Ninh Miễn cũng sẽ cười giống vậy.

Ừ, lãnh khốc vô tình.

"Trường Phong, tôi thấy chán quá đi, lâu rồi tôi chưa nghe cậu kể chuyện, đúng rồi, bữa trước cậu kể cho tôi nghe chuyện gì mà tiên quân g.i.ế.c địch ấy, kể tôi nghe nữa đi, mà cậu viết ra câu chuyện mới chưa?"

Hệ thống Trường Phong: "Không phải tôi viết, mà là..."

Dư Tương ngáp một cái: "Người thật việc thật à? Không thể nào."

Hệ thống Trường Phong: "Cô còn muốn nghe hay không?"

"Nghe một lúc đi, đúng lúc tôi ngủ một chút, trưa nay tôi không được ngủ."

Hệ thống Trường Phong: "... Được, cô nghe này."

Rất không hài lòng, sao nghe chuyện về tiên quân lại có thể ngủ được?

"Sau khi tiên quân dẹp yên cuộc nổi loạn của Ma tộc thì bị thương nặng, trong lúc tĩnh dưỡng tu vi trực tiếp thăng cấp lên một tầng, anh ta đã giác ngộ đạo, là sự tồn tại nổi tiếng nhất tiên giới..."

"Giác ngộ cái gì đạo, là làm đạo sĩ diệt trừ yêu quái hả?"

Hệ thống Trường Phong: "Không phải! Đạo rất cao thâm, tôi chỉ lén nhìn thoáng qua, nó..."

Dư Tương cố gắng không ngủ, tuy rằng cô nghe hiểu tất cả mọi thứ, đáng tiếc hệ thống kể chuyện thật sự quá chán, cô nghe đến mức hai mí mắt cụp xuống, mơ màng sắp ngủ thì trong đầu bỗng hiện lên một suy nghĩ kỳ quái.

Chủ nhân của hệ thống có phải là tiên quân hay không? Bằng không cậu ta sẽ không có sự sùng bái đến như vậy. Nếu không phải chủ nhân, vậy tiên quân này chính là cha của hệ thống hoặc là chính hệ thống.

Nhưng mà nhìn chỉ số thông minh của cậu ta, chắc không đủ để dẹp yên cuộc nổi loạn của Ma tộc, cậu ta không phải là tiên quân.

Nếu là cha, có một người cha trâu bò như vậy, sao còn hao tâm tổn trí đi làm một hệ thống đau khổ bị bức ép? Cũng chẳng phải là một hệ thống thật sự được tạo bởi một đống số liệu, căn cứ vào mức độ lo lắng nâng niu của hệ thống đối với Ninh Miễn, rất giống như đang hầu hạ chủ nhân.

Hừm, phải nhớ kỹ, mai mốt thăm dò hệ thống một chút.

Dư Tương vẫn đang ngủ.

Ninh Miễn về đến nhà, vừa đẩy cửa đã mở ra, anh nhíu mày nhìn người nằm trên sô pha, cả ngày buồn bực lại càng tức giận thêm.

"Dư Tương?"

DTV

"Ừ."

Ninh Miễn gõ mặt bàn, nghiêm khắc dặn dò: "Chẳng phải đã nói với cô rằng ở nhà một mình thì phải khóa cửa à, sao cô không nghe?"

Lần đó, nếu không phải có khóa cửa ở bên trong thì bọn bắt cóc đã trực tiếp đẩy cửa bước vào, trên tay còn cầm dao, vốn không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì.

Dư Tương ngáp một cái: "Em quên mất, lần sau sẽ làm."

Ninh Miễn mím môi: "Cô đừng có mà không để tâm, một khoảng thời gian nữa có thể tôi sẽ đi công tác, nếu cô ở đây bất tiện thì đi sang bên bà nội, hoặc là ở ký túc xá, qua nhà mẹ cũng được, tùy cô."

Nửa khúc sau, giọng điệu của anh dần dịu dàng.

"Được."

Dư Tương vui vẻ đứng lên, đến nhà bà nội ở càng thêm vui vẻ, không có Ninh Miễn tranh giành giường ngủ với cô, còn có dì Hạnh nấu ăn ngon, cô rất mong chờ.

Sự dịu dàng của Ninh Miễn vèo một phát đã biến mất tăm hơi, bực bội đứng lên chạy xe đạp.

"Tôi đi tìm bác Lý sửa xe."

"Ồ."

Dư Tương xem thời gian, anh chưa từng đi tới công trường mà trở về sớm như vậy, hôm nay cố ý trở về sớm là để sửa xe sao?

Nhanh chóng sửa xe cũng tốt, như vậy hai người sẽ không cần dùng chung một chiếc xe nữa.

"Trong nồi còn đồ ăn và nước lèo cho anh đấy."

Ninh Miễn ừ một tiếng, vẻ mặt có hơi buồn bã.

"Sao vậy, chưa sửa được xe hả?"

"Sửa xong rồi, trực tiếp thay săm xe, có điều nhiều người quá phải chờ."

Dư Tương buột miệng nói đùa: "Sau này có thể mở cái cửa hàng sửa xe đạp, chắc có thể kiếm không ít tiền."

Ninh Miễn không vui, tùy ý ừ một câu.

Cô không chờ anh cùng nhau ăn cơm.

Bình Luận (0)
Comment