Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 271

Dư Tương đã quen với việc thỉnh thoảng anh sẽ không vui, dù sao anh chỉ thể hiện ở trên mặt, sẽ không phát giận hay chiến tranh lạnh, so đo với anh xong, bản thân đã hiểu được thật ra mình rất có phong thái của người tu đạo.

Thế nhưng, Dư Tương thật sự không thể tìm thấy mối liên hệ giữa người đàn ông trước mắt này với truyền thuyết hão huyền kia.

Anh đeo tạp dề hâm nóng đồ ăn, bưng chén ra ngoài yên lặng ăn cơm, sự lạnh nhạt trong ánh mắt nhanh chóng biến mất, giống như lúc nãy không vui chỉ đơn giản là vì bị lạnh.

Hôm sau, nhiệt độ hạ thấp, lúc Dư Tương đi ra cửa tiện tay mang theo chiếc khăn quàng cổ màu đỏ mà Ninh Miễn tặng, tươi tắn xinh đẹp, còn lộ ra khuôn mặt trắng bóc.

Hai người một trước một sau đẩy xe đạp đi ra khỏi nhà, khi chuẩn bị lên xe thì bà Lý cầm theo giỏ rau trở về từ bên ngoài.

Lý Quốc Cường đi ra từ trong nhà không kịp ngăn cản lời nói của mẹ cậu ta...

"Ồ, xe đạp của Tiểu Ninh sửa xong rồi sao? Dì còn tưởng Tiểu Dư lại định đi xe đạp của Tiểu Kỳ."

Dư Tương cười mà như không cười: "Bà Lý, mùa xuân sắp đến rồi, sao dì vẫn còn mặc cái quần bông thắt lưng vậy?"

Bà Lý nghe không hiểu: "Hả?"

Còn Ninh Miễn thì nhíu mày nhìn Lý Quốc Cường, chứa đầy ý tứ cảnh cáo.

Nói đi cũng phải nói lại, nếu Lý Quốc Cường không trông coi người nhà cho tốt, anh không ngại hẹp hỏi, chỉnh sửa lại cái tư thế rảnh rỗi này!

"Sau này đừng để ý đến bà ấy."

Mất mặt!

Dư Tương đạp xe đạp, một nửa mặt bị che lấp bởi khăn quàng cổ, nói đùa: "Nói không chừng chờ em già rồi còn xấu miệng hơn bà ấy đấy, đến lúc đó anh cũng mất mặt hả?"

DTV

Ninh Miễn nói mà không chút nghĩ ngợi: "Không giống nhau, đi thôi."

Anh dẫn đầu đi lên phía trước, ra khỏi cửa nhà, hai người đi hai hướng khác nhau.

Chương trình học của năm nhất vô cùng nhẹ nhàng, lúc Dư Tương đến còn chưa vào học, nhưng giáo viên đã đứng ở trên bục giảng, học sinh cũng đã tới một nửa, cô vội vàng ngồi vào chỗ của mình, thái độ của giáo viên đối với cô rất khoan dung, chủ yếu là bởi vì Dư Tương đứng đầu cuộc thi cuối kỳ năm trước.

Sau giờ học, một bạn nam cùng lớp rủ Dư Tương đi đến thư viện.

"Không được, giữa trưa tôi phải về nhà ăn cơm, tôi đã hẹn với chồng rồi."

Bạn nam cùng lớp vốn không tin vào tin tức Dư Tương đã kết hôn, nghe vậy thì ủ rũ rời đi, thì ra người ta kết hôn rồi.

Lúc Phương Ngọc Khiết tụ họp với Dư Tương cũng nói: "Ban của bọn tôi có người hỏi tôi về tin tức của cô đấy, tôi nói thẳng với bọn họ là cô đã kết hôn nhé?"

"Nói đi, đỡ phải phiền phức."

Phương Ngọc Khiết nhịn không được trêu ghẹo: "Chắc chồng cô đối xử tốt với cô lắm, hèn chi cô lại một lòng một dạ."

Trong hôn lễ hôm đó nhìn thấy một đôi trai tài gái sắc đã cảm thấy vô cùng xứng đôi, mà người muốn theo đuổi Dư Tương đều là bởi vì dung mạo và tài danh càng ngày càng xuất sắc của cô.

Dư Tương lẩm nhẩm bốn chữ một lòng một dạ, suýt chút nữa là không cười nổi: "Đi thôi, hai chúng ta cùng nhau đi ăn cơm, thuận tiện cô theo tôi đi tìm Lạc Hải Đường."

"Ơ, cô tìm Hải Đường chi vậy? Hình như hôm nay cô ấy không đi học, tôi nghe người bên ký túc xá của cô ấy nói tối hôm qua cô ấy không trở về."

"Tại sao?"

Phương Ngọc Khiết nhún vai: "Tôi không biết, nhưng mà lúc tôi tan học đụng phải bạn cùng ký túc xá với cô ấy, mấy người đó nói Lạc Hải Đường rất hâm mộ cái gì đó, chắc là không có việc gì, có thể là bị bệnh nên ở nhà nghỉ ngơi."

Bọn họ đi ra khỏi tòa nhà dạy học, Dư Tương vốn phải về nhà ăn cơm và Lạc Hải Đường đang nghỉ ngơi ở nhà gặp nhau.

Lạc Hải Đường trông có vẻ không có sức sống, thỉnh thoảng còn sụt sịt cái mũi, nhìn thấy cô, mang theo giọng mũi dày đặc gọi: "Dư Tương..."

Dư Tương ấn huyệt Thái Dương, đoán chừng mai mốt cô vợ bé nhỏ này sẽ ăn sạch Dư Uy.

"Anh trai tôi nhờ tôi giải thích với cô, cô đừng khóc nữa, tôi sẽ không giúp anh ấy dỗ dành cô, anh ấy vô cùng trong sạch, một lòng một dạ với cô, tuần này anh ấy rất bận, cuối tuần sẽ chơi với cô, thế nào?"

Mới vừa học từ, học đến đâu thực hành đến đó.

Lạc Hải Đường méo miệng: "Thật sao?"

Dư Tương giơ bốn ngón tay: "Thật."

Người không biết sự thật còn tưởng rằng kẻ phụ tình là cô đấy.

Lạc Hải Đường nín khóc mỉm cười, giữ c.h.ặ.t t.a.y Dư Tương nói: "Vậy cô kể cho tôi nghe một chút hôm qua sau khi tôi rời đi đã xảy ra chuyện gì, tôi mời cô ăn cơm được không? Cảm ơn cô, Dư Tương."

Đây là sức mạnh của tình yêu sao?

Dư Tương chẳng biết gì, bởi vì cô chưa bao giờ biết tư vị khi thích một người, cũng sẽ không làm một người mất đi lý trí đến mức này, cô không phải là đang giễu cợt tình cảm của Lạc Hải Đường, chỉ là cảm khái nhỉ?

"Được, mời tôi ăn là được."

Bây giờ cũng không có gì không tốt.

Bình Luận (0)
Comment