Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 277

Bà nội Ninh mỉm cười nhìn hai người nói chuyện, mãi đến khi Dì Hạnh huơ tay, bà mới phản ứng lại, cầm lấy cây gậy chống lên đi về phòng.

“Tương Tương, hai đứa cứ nói thêm lát nữa, bà đi lấy chút đồ.”

Đơn thuần là để lại cho bọn họ không gian nói chuyện thêm mà thôi.

Dư Tương cố gắng chống đỡ không để không khí quá lạnh lùng: “Bà và dì Hạnh quay về phòng rồi.”

“Ừ.”

“Đúng rồi, trước kia không phải Quyển Quyển có đối tượng sao, con ch.ó kia đã sẽ con chú chó con, là chú chó con rất giống Quyển Quyển, hôm trước em dắt Quyển Quyển đi còn đụng người ra, bọn họ để em đi xem, chú chó con thật sự rất đáng yêu.”

Đáng tiếc, bây giờ cô không có cách nào nuôi dưỡng mãi với người ta.

“Ừ... Đẻ mấy đứa?”

“Sáu đứa, đực cái chia đều.”

Dư Tương tiếp tục tìm chủ đề nói chuyện, từ Quyển Quyển trong nhà đến vườn cây um tùm của bà nội Ninh, còn cả cái rét lạnh đã tạm ngưng của Yến Thành.

Cuối cùng, Ninh Miễn nói câu đầu tiên.

“Mùa xuân mưa âm u chân bà nội sẽ không thoải mái, bà mà muốn ngồi trong nhà, em nhắc nhở bà nhớ đắp thêm cái chăn vào.”

“Vâng.”

“Em hỏi bà có còn muốn nói gì không?”

“Vâng.”

Dư Tương buông ống nghe xuống, chạy đến gõ cửa phòng bà nội Ninh: “Bà ơi, Ninh Miễn gọi bà.”

Bà Ninh đang ngâm chân, huơ tay: “Không nói nữa, nói với Tiểu Miễn là bà vẫn rất tốt.”

“Vâng ạ.”

Quay về truyền lời, Ninh Miễn nói vài ngày nữa sẽ gọi lại.

Dư Tương ngắt điện thoại, thở dài.

Sau đó mọi người tự về phòng mình, Dư Tương lên lầu đọc sách một hồi rồi cũng nằm xuống ngủ, nửa đêm lăn qua lăn lại giữa hai cái gối, dần dần ngủ thiếp đi.

Ngoài cửa, ánh trăng dần lên cao sáng rọi.

Cùng một khoảng không gian, Ninh Miễn đang ngồi uống trà trước cửa phòng ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong đầu không ngừng nhớ lại cuộc điện thoại vừa nãy, nếu như Dư Tương đứng trước mặt anh thì sẽ có biểu cảm gì.

Gian xảo, lười biếng, còn miễn cưỡng qua loa, hoặc là thậm chí đến cả qua loa miễn cưỡng cũng không có.

Trước kia, luôn miệng nói thích anh đều là nói dối, hôm nay căn bản không hề phản bác lời của Dư Lộ thì thôi đi, ngược lại còn trực tiếp thừa nhận.

Tại sao? Là vì đã cướp được tới tay, nên không cần dỗ dành lừa lọc thêm câu nào nữa sao?

Ninh Miễn nghiến răng, hất ly trà trong tay.

Đóng cửa ký túc, mặt trời lên lại bận rộn.

...

Tuần cuối cùng Ninh Miễn đi công tác, Lâm Bảo Chi gọi điện cho Dư Tương để cô đến nhà ăn cơm.

“Bố con đi công tác không ở nhà, Dư Lộ cũng ở công ty tăng ca phát tiền lương, con qua đây, mẹ đặc biệt nấu cơm ngon cho con.”

Dư Tương đi rồi, còn mang theo một cái tui da cho Lâm Bảo Chi, thích cho bà ấy đem theo đi làm, hôm nay đúng lúc vui vẻ, ai cầm trên một chiếc, tuyệt đối là người theo kịp trào lưu.

Lâm Bảo Chi nấu một bàn thức ăn ngon, muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại do dự.

“Mẹ, mẹ đừng nói những lời con không muốn nghe, chúng ta vui vẻ ăn bữa cơm không được sao?”

“Được! Ầy, mẹ thật là, kiếp trước không biết tạo nghiệp gì, dính mấy tổ tông thế này.”

Dư Tương làm mặt quỷ.

Lâm Bảo Chi thở dài, nghiêm túc hỏi: “Mấy ngày nay Ninh Miễn đi công tác thế nào? Có gọi điện cho con không? Con ở bên bà nội có ổn không?”

“Gọi điện rồi, bà nội đối xử với con rất tốt, mẹ, mẹ yên tâm.”

Lâm Bảo Chi vẫn là yên tâm thật, Dư Tương không phải là người dễ chịu thiệt.

Ăn được một lúc, Dư Uy quay về, anh ta cũng đã thẳng thắn nói về việc của mình với Lạc Hải Đường, Lâm Bảo Chi vừa vui mừng vừa buồn rầy, vui là vì con dâu mà Dư Uy chọn không tệ, cần gia thế có gia thế, học vấn cũng tốt, chỉ là tuổi hơi nhỏ, người nhà cô gái chắc chắn không nỡ để con gái gả ra ngoài, con trai phải đợi.

“Sao không đi với Hải Đường?”

Mặc dù chưa từng nhìn thấy Lạc Hải Đường, nhưng Lâm Bảo Chi vẫn gọi rất thân mật.

Dư Uy mỉm cười: “Ăn xong sẽ qua.”

Lâm Bảo Chi vui vẻ cười: “Đối xử với con nhà người ta tốt một tí, hai đứa để mẹ bớt lo lắng chút.”

Ba đứa con, đứa này ầm ĩ hơn đứa kia, vậy qua mấy năm nữa thôi thì bà bạc cả đầu mất.

“Mẹ, con biết rồi!”

Bây giờ Dư Uy ngập trong bể tình, thế nào cũng vui vẻ.

Dư Tương gắp miếng xương sườn hỏi: “Anh, sao anh không báo vào một trường nghiệp dư? Anh có thể cùng tiến bộ với Lạc Hải Đường.”

Đại học nghiệp dư thậm chí có thể bận rộn thêm mấy năm, nhưng đối với tương lai của Dư Uy có lợi vô hại, có thể không đến nỗi có khoảng cách quá xa với Lạc Hải Đường.

“Anh được không?”

Dư Tương và Lâm Bảo chi đồng thanh: “Sao lại không được?”

Dư Uy ăn xong nhanh chóng đến tìm Lạc Hải Đường thương lượng.

Lâm Bảo Chi ngồi đó lắc đầu: “Ây da, đuôi chim khách nhỏ dài rồi, có con dâu là quên mẹ.”

“Mẹ, mẹ còn có cảm thán kiểu này à? Con thấy Dư Uy cũng không phải vô tâm thế đâu.”

“Mẹ cũng thấy thế, yên tâm, mê con không đi theo con đường mẹ chồng ác độc đâu.”

Bây giờ Lâm Bảo Chi ngứa tay, đặc biệt dọn một bữa cho Dư Kiến Kỳ, chuyện tốt đều bị ông làm xáo trộn lên hết.

Bình Luận (0)
Comment