Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 278

Rời khỏi nhà họ Dư này, Dư Tương đem theo mấy món mẹ cô để cô mang về, một phần là Lâm Bảo Chi hiếu kính bà ngoại Lâm, một phần là cho bà nội Ninh.

“Sao nhà sui gia cứ khách sáo thế.”

“Bà nội, chỉ là một chút đồ thôi, mẹ cháu sợ cháu ở nhà quá lười, hây hây.”

Bà nội Ninh vui vẻ: “Cháu có lười đâu, một chút cũng không hề lười.”

Buổi tối, Ninh Miễn gọi điện thoại, Dư Tương đang ngồi với bà nội dưới lầu cắm hoa, Dì Hạnh chọn hoa đua nhau mở, vườn hoa nhỏ của nhà họ Ninh cũng náo nhiệt hẳn lên trông thấy, bà nội lúc ngắm loa tâm trạng cũng tốt hơn.

Điện thoại là Dư Tương nhận.

Sau khi nhận điện thoại, Ninh Miễn nói hai chữ: “Là anh.”

Dư Tương nghe âm thanh của anh, sau đó đưa ống nghe cho bà nội: “Bà nội, cháu trai bảo bối bà gọi này.”

Bà nội Ninh cười, vươn tay đẩy đẩy: “Cháu cứ nói với nó trước, bà bận bên này xong tí đã.”

Được thôi.

“Anh ăn cơm chưa? Ăn cơm gì thế?”

“Bí đao chiên, rau xào, còn có thịt kho tàu.”

DTV

Dư Tương hiếu kỳ hỏi: “Có ngon không? Có phải đồ ăn bên các anh là nấu riêng không?”

Ninh Miễn: “Cũng có lúc ổn hơn công nhân, phần lớn là không tới kịp, nên ăn cùng nhau.”

“Ồ, vậy anh ăn nhiều chút, chú ý đừng để nóng người, uống nhiều nước.”

“Ừ.”

Dư Tương gật đầu: “Đúng rồi, hôm nay mẹ gọi em tới ăn cơm cùng, bà ấy còn hỏi anh có ổn không, em nói với mẹ mọi thứ anh tốt lắm, anh trai em muốn đăng ký trường nghiệp dư, anh biết đó, anh ấy bây giờ đang có người yêu đang học đại học.”

“Ừ, em thay anh hỏi thăm cha mẹ.”

“Em đã nói rồi, à còn nữa, nhà bà ngoại có cây anh đào, bây giờ đã gần chín rồi, bà nói chín thêm tí nữa sẽ chia cho em rất nhiều, có lẽ là anh cũng không ăn hết, đến lúc đó em làm mứt anh đào, anh về nhà rồi ăn được không?”

“Ừ.”

Dư Tương nhìn bà nội Ninh, cuối cùng bà cũng mở lòng từ bi, bỏ cái kéo trong tay xuống nhận lấy điện thoại: “Tiểu Miễn?”

“Ừ, bà rất tốt, chân vẫn thế, ừ, bà sẽ chú ý, ừ, hai ngày này ông cháu rất bận, bà biết...”

Dư Tương nghe bà nội nói chuyện, vừa hoàn thành trồng xong đám hoa bên này.

“... Và với Dư Tương đang cắm hoa đấy, bình của Tương Tương vô cùng đẹp, bà thích lắm, tiếc là cháu không nhìn thấy, đợi cháu về thì hoa trong vườn nhỏ cũng khác rồi.”

Dì Hạnh nói mấy lời với Ninh Miễn, nhắc nhở anh bình thường uống nước, nhớ chú ý nhiều hơn, hận không thể nhấc nồi cơm đưa đến công trình.

Nói chuyện một hồi xong, điện thoại lại quay về quay Dư Tương.

“... Anh nhớ chú ý giữ ấm, người ta nói xuân ngộ thu đống*, còn cái cái hộp kia, anh nhớ thoa, gần đây gió to dễ khô, chẳng qua là keo dưỡng trắng da bán cũng tốt lắm.”

*giữ ấm vào mùa xuân và giữ mát vào mùa thu rất tốt cho sức khỏe

“Ừ.”

“Vậy anh đi nghỉ ngơi đi.”

“Ừ.”

Vừa ngắt điện thoại, Dì Hạnh lại không nhịn được trêu chọc: “Dì thấy lần sau để hai đứa tự nói chuyện riêng, chúng ta ở đây đến cả tên là Tương Tương cũng ngại mở miệng gọi.”

Dư Tương bĩu môi: “Không có đâu.”

Dường như trong hai cuộc điện thoại này, bọn họ đều không gọi tên của đối phương, cũng nghe ra được không hề để ý đến cuộc điện thoại thế này.

Nhưng đám người lớn đều cho là cô ngại ngùng, cười đùa bảo lần sau sẽ né đi.

Gió thổi mạnh bên ngoài, Ninh Miễn ngồi trước bàn, dưới ánh đèn bàn là đôi bàn tay nứt nẻ lâu ngày của anh, nhìn thấy từng khớp xương, nhưng không quá đẹp, trong lòng bàn tay còn có một vết thương mới, nhìn càng ghê sợ.

Có vài thứ bị anh cố ý để quên ở trong hành lý.

Ninh Miễn ủ rũ nhìn hồi lâu, đứng dậy lấy hộp kem dưỡng trắng da, không có mùi, sau đó, Dư Tương nói đổi tên thành hộp dưỡng ẩm, nghe không còn nữ tính thế nữa.

Hộp thủy tinh kem dưỡng ẩm vơi một nửa, Ninh Miễn thu dọn hành lý do dự một hồi mới đem theo, mở nắp hộp, mới nhớ đứng dậy đi rửa tay.

Dư Tương đều là rửa tay xong mới thoa thứ này, nói là dễ mở, da cũng sẽ không quá căng.

Ninh Miễn cầm hộp kem dưỡng ẩm lên, bàn tay khô ráp cảm nhận sự xoa dịu, nhưng cảm giác ẩm ướt kia, dường như muốn ôm cả người.

Ninh Miễn đứng dậy, rửa đi thứ trên tay.

“Kỹ sư Ninh, anh đã rửa tay hai lần rồi, làm gì thế?”

“Không có.”

Kỹ sư ở cùng ký túc cũng không hỏi nhiều nữa, đến công trường này mấy ngày, Ninh Miễn đều đặt hết tâm tư vào công việc, ngoài công việc không nói thêm một từ nào, cũng không biết là chuyện gì, hơn nữa, trước giờ Ninh Miễn không hề nói chuyện riêng tư với bên ngoài, bọn họ đều ăn ý đối mặt với dưới trạng thái áp lực cực cao của kỹ sư Ninh.

Lúc không nhịn được sẽ hỏi một câu: “Kỹ sư Ninh, anh mới kết hôn đã đi công tác lâu ngày như thế, chị dâu có nhớ anh không?”

Sắc mặt Ninh Miễn không đổi, chỉ nhàn nhạt nói: “Mọi người đều thế này.”

Bình Luận (0)
Comment