Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 287



Dư Tương cảm thấy Ninh Miễn sau khi trở về rất bình thường, trong lòng cô dần dần cảm thấy nhẹ nhõm, ngoại trừ sáng tối phải bôi dầu thuốc, cô thầm nhủ trong lòng, hai tháng qua, có vẻ Ninh Miễn đã rèn luyện thân thể rất tốt, hình như năm ngoái khi ôm anh, cảm giác cũng không tốt như bây giờ.

“Cái kia, chúng ta sẽ trở về đứng không?”

Ninh Miễn nghĩ nghĩ rồi nói: “Gần đây anh rất bận, em sống ở đây có tiện không? Nếu em đồng ý ở lại, em phải làm tất cả việc nhà, có thể anh sẽ không rảnh để giúp em đâu, anh muốn dành nhiều thời gian hơn cho bà.”

Mặc dù bà nội Ninh được phụng dưỡng và điều trị rất tốt nhưng có một sự thật không thể chối cãi là sức khỏe của bà không được tốt.

Dư Tương không muốn trở về một mình nên tạm thời cô không đề cập đến vấn đề này nữa.

“Vậy còn ngủ thì sao, em sẽ cố gắng điều chỉnh tư thế ngủ, nếu anh không ngại, em cũng không có vấn đề gì hết.”

Ninh Miễn khẽ ậm ừ.

Bôi dầu thuốc vào ban đêm là chuyện rất kinh khủng, ánh đèn mờ ảo chiếu lên làn da màu mật ong của anh trông thật quyến rũ, sờ vào còn có cảm giác mát lạnh và mịn màng, vết thương có vẻ đã đỡ, cuối cùng cô cũng không cần bôi dầu thuốc cho Ninh Miễn nữa rồi.

Nhưng buổi tối, khi Dư Tương đã ngủ say, cô mơ thấy mình đi xem cơ bắp của người khác.

Sau khi tỉnh dậy, cô cảm thấy xấu hổ khi đối mặt với Ninh Miễn đang nằm bên cạnh.

Ninh Miễn còn chưa đứng dậy, anh nhìn vẻ mặt rối rắm của cô, nghi ngờ hỏi: "Sao thế?"

Dư Tương vùi đầu vào trong gối, nhỏ giọng nói: "Không có việc gì, anh không muốn dậy sao?"

"Hôm nay là chủ nhật. Anh dậy ngay thôi."

Dường như cô ý thức được mình không muốn thấy anh ở trên giường nên vội vàng vén chăn rời giường, thật ra sáng sớm mà thấy anh trên giường cũng là một loại cực hình.

Sau khi mặc quần áo xong, anh tùy ý liếc nhìn thì thấy cô nằm trên giường, có thể nhìn thấy rõ ràng bả vai sau lưng, rất xinh đẹp và tinh xảo.

“Hôm nay anh muốn đi thăm bố mẹ, em mau dậy đi.”

“Ừm.”

Cô vùi người vào gối đồng ý, tạm thời không muốn nhìn mặt anh, bởi vì cảm giác bị tát vào mặt không vui cho lắm.

Ninh Miễn cười tủm tỉm, đi được nửa đường, chợt anh nhớ ra chuyện gì đó lập tức xuống lầu, đi thẳng vào phòng bếp.

Dì Hạnh ngạc nhiên nói: “Tiểu Miên, con muốn nấu ăn à?”

DTV

"Vâng, con muốn nấu một chút, rán trứng cho bà nội nhé?"

Dì Hạnh không tin: "Thật sao?"

Ninh Miễn cười nhạt: "Đương nhiên, con vẫn luôn tự nấu ăn khi ở Tân Môn mà."

“Vậy con cứ nấu đi.”

Dì Hạnh đứng bên cạnh nhìn động tác uyển chuyển của Ninh Miễn, trứng được lật lại rất chính xác, dì Hạnh gật đầu, quá tốt, dì xem giờ rồi cởi tạp dề ra nói: “Bữa sáng chuẩn bị xong rồi. Sáng nay có người bán rau dại mà ông nội con thích, dì đi xem còn không."

Người trong thành phố thỉnh thoảng thích ăn rau dại mùa xuân để đổi khẩu vị, để kiếm thêm thu nhập, một số người ở quê hái rau dại lên thành phố bán.

Ninh Miễn cười cười nói: "Được, dì Hạnh, dì đi đi."

Dì Hạnh vừa đi, Ninh Miễn tiếp tục chiên trứng, anh mở tủ nhìn mấy cái chai lọ bên trong, không có thứ anh cần tìm, tìm khắp phòng bếp cũng không có.

Nụ cười trên môi Ninh Miễn dần nhạt đi.

Nước sốt anh đào cô nói lúc trước chỉ để dỗ anh thôi sao?

Anh thở hắt ra một hơi rồi đặt trứng vào đĩa, anh không hề thất vọng chút nào.

Chuẩn bị xong bữa sáng, Dư Tương đi xuống lầu, ông bà nội đi dạo bên ngoài cũng trở về, hai người đều bị hành động vào bếp của Ninh Miễn làm cho kinh ngạc, không ngờ cháu trai lại còn biết chiên trứng cơ đấy.

Bà nội Ninh ít khi nói chuyện hỏi: "Tiểu Miễn, làm sao cháu học được cách nấu ăn?"

Dư Tương tạm thời không xen vào, bà nội đối xử với cô rất tốt nhưng tư tưởng lại cổ hủ, bà cho rằng phần lớn con dâu đều phải lo chuyện cơm nước sinh hoạt cho chồng hàng ngày, khi bọn họ chuyển đến nhà mới, bà lo cháu trai không được ăn cơm nóng, sau này nhìn thấy bọn họ không gầy đi mới thở phào nhẹ nhõm, cô sống với Ninh Miễn như thế nào là một chuyện nhưng bà vẫn không muốn nhìn cháu trai của mình phải làm việc nội trợ trong nhà.

Ninh Miễn khẽ cười: "Bà nội, cái này có gì khó đâu? Hai năm về quê kia, cháu cũng tự nấu một vài món, cháu học được cách chiên trứng từ Dư Tương, lúc bắt đầu cháu lãng phí rất nhiều trứng nha. Cô ấy suýt chút nữa đã ném cháu và cái chảo ra ngoài đường rồi.”

Bà nội chợt thả lỏng người cười nói: "Cháu đúng thật là."

Bình Luận (0)
Comment