Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 288

Bà không cảm thấy Dư Tương là người xấu, nhưng vợ chồng trẻ phải lo việc nhà rất nhiều, bà không muốn cháu trai vất vả, lại không quản nhiều được, mắt không thấy tim không đâu, chỉ cần cháu trai vui vẻ là được.

"Bà nội, bà nếm thử xem có ngon không."

"Ngon lắm, sao có thể không ngon được."

Dư Tương cũng bị bà nội gọi đi ăn trứng chiên, cô chớp mắt nhìn Ninh Miễn, may mà anh không nói thật, nếu nói thật, bà nội dù không nói nhưng trong lòng chắc chắn không vui, cô không muốn vì những chuyện vặt vãnh này mà gây sự với bà nội, bọn họ có cuộc sống riêng của họ, lừa bà nội mấy chuyện nhỏ như này cũng không có gì đáng trách.

Ninh Miễn mỉm cười, rũ mắt giấu đi ánh mắt không thích hợp của mình.

Sau khi ăn xong, hai người chuẩn bị đến nhà họ Dư, vừa bước vào sân, Dư Tương phát hiện chỉ có một chiếc xe đạp.

"Xe của anh đâu?"

"Sáng nay Khương Duệ Quân mượn xe anh rồi, tối hôm qua lúc đi học về thì xe cậu ta bị thủng lốp, sáng sớm nay mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật của bạn gái nên vội vàng quay về rồi."

Dư Tương gật đầu, nụ cười trở nên ảm đạm: "A, thật trùng hợp? Đột nhiên cậu ta nhớ ra sao? Vậy cậu ta lấy cái gì để tặng."

Ninh Miễn gật đầu, nụ cười nhạt dần, anh muốn lừa cô, đáng tiếc không ai cho anh cơ hội.

“Đi thôi, anh đưa em đi.”

“Được.”

Dư Tương ngồi ở ghế sau, cô nắm lấy yên xe, giống như anh rất quen với việc lái xe đạp chở cô, anh đi rất thong dong, tựa hồ đằng sau xe không có ai ngồi vậy.

Lúc đi ngang qua một cửa hàng bách hóa nhỏ, Ninh Miễn dừng lại, mua cho Dư Kiến Kỳ hai bao thuốc lá, mặc kệ trong lòng anh có kính trọng bố vợ hay không nhưng cũng nên làm như vậy.

“Muốn mua gì nữa không.”

“Không cần.”

Trên xe đang treo ít đặc sản mà Ninh Miễn mua và một ít bánh ngọt, nhìn sao cũng không thiếu.

Dư Tương ngồi đằng sau suy nghĩ đến xuất thần, hai tháng cô mới về nhà họ Dư hai lần. Mỗi lần Dư Kiến Kỳ và Dư Lộ không có ở nhà, Lâm Bảo Chi đều gọi cho cô, sợ hôm nay xảy ra mâu thuẫn nên cô đã gọi điện trước cho bà rồi.

Khi hai người đến nơi, Dư Kiến Kỳ không có nhà mà trong nhà chỉ có mỗi Lâm Bảo Chi.

Dư Tương giả vờ giả vịt hỏi: “Cha con đâu rồi mẹ.”

Lâm Bảo Chi có chút thất thần nói: "Hôm nay là lễ tang đồng đội của ông ấy, cha con đi đưa tang rồi."

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”

Lâm Bảo Chi rất nhanh liền bình thường trở lại, bà cười cười cười rồi chuyển đề tài, hỏi rất nhiều chuyện khi Ninh Miễn đi công tác, bà thoải mái nói: "Không có việc gì, các con nói chuyện tiếp đi, mẹ đi nấu cơm, con muốn ăn món gì?"

Dư Tương và Ninh Miễn liếc nhìn nhau, cô mở miệng nói: “Món gì cũng được me, đồ mẹ nấu món gì con cũng thích.”

“Mẹ, miệng dẻo thật.”

Lâm Bảo Chi cầm tạp dề đi vào phòng bếp để hai người ở lại trong phòng khách, Dư Tương nghĩ nghĩ rồi muốn đi theo, nhưng cô vừa đứng dậy Ninh Miễn đã nắm tay cô kéo lại.

“Sao vậy?”

Ninh Miễn đi tới, thấp giọng hỏi: "Hỏi mẹ có thiếu tiền không? Còn phải chuẩn bị cho hôn lễ của Dư Uy nữa, nếu không đủ, để anh đưa thêm cho mẹ"

Dù có phải mượn tiền thì cũng chỉ vì chuyện hôn sự của Dư Uy.

Dư Tương nhìn chằm chằm vào mắt anh rồi gật đầu: “Được.”

Ninh Miễn buông tay cô ra rồi ngồi lại chỗ ban đầu.

Dư Tương đi vào bếp, Lâm Bảo Chi lại đẩy cô ra, bà liên tục nói: "Ra tiếp Ninh Miễn đi, mẹ không muốn ăn đồ con nấu, mẹ không cần con giúp đâu."

“Là con rể mẹ bảo con hỏi mẹ, mẹ, hai người cãi nhau à? Mẹ thiếu tiền phải không?”

Lâm Chi Bảo đập tay một cái nói: “Đúng vậy, nhưng mà không phải thiếu tiền, cha mẹ đang cãi nhau.”

DTV

Dư Kiến Kỳ muốn đưa thêm của hồi môn cho Dư Lộ, ít nhất cũng phải nhiều như của Dư Tương vậy, nhưng hôn sự của Dư Uy không thể tiết kiệm được, Lâm Chi Bảo không muốn đưa nhiều quá, nếu sau này Dư Lộ và Hứa Chấn Uyên không có nhà ở Yến Thành thì trợ cấp tiền nhà và tiền ba bữa một ngày xem như bổ sung thêm vào số của hồi môn ít ỏi cho cô ta.

Nhưng Dư Kiến Kỳ cảm thấy như vậy giống như đang bạc đãi Dư Lộ, hai người vẫn đang cãi nhau không ngừng.

“Mẹ lười nói chuyện với cha con. Sổ tiết kiệm của mẹ, mẹ muốn đưa bao nhiêu thì đưa, mẹ nghĩ Lộ Lộ nó…”

Lâm Chi Bảo nói được một nửa thì bắt đầu do dự, nói xấu con gái nhỏ với con gái lớn giống như đang chia rẽ tình cảm hai người vậy, nhưng nghĩ lại mối quan hệ thực tế của hai người, bà không nhịn được muốn nói cho cô nghe.

Bình Luận (0)
Comment