Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 297

Ninh Miễn gật đầu, che đi chút u tối và vui mừng nơi đáy mắt, anh không muốn thừa nhận một chút nào, không muốn để Dư Tương về lại đây ở, sợ lúc anh bận rộn không thể chăm sóc cho cô được, mà Kỳ Thao sẽ xuất hiện ở bên Dư Tương.

Giống như hiện tại, Kỳ Thao thể hiện sự quen thuộc quá mức với Dư Tương là rất đáng ngại.

Kỳ Thao đang giới thiệu đồ tốt mới ở trong cửa hàng bách hóa: “Có rất nhiều nguyên liệu hợp là quần áo, còn có nơi đóng giày cao gót, đồng chí ở đơn vị chúng ta đều bận rộn đi mua giày giúp bạn bè và người thân, nếu người nhà em muốn mua gì, thì phải đi mau lên.”

Nhà nào có người nhà làm nhân viên bán hàng đúng là có rất nhiều tiện lợi, có thể có được tài nguyên mà người bình thường không có được, là kiểu đỏ mắt như cách người ta hay nói.

Dư Tương vội nói: “Vâng, tuần sau em sẽ đi cửa hàng bọn anh cống hiến chút doanh thu.”

Kỳ Thao cười lớn: “Thế thì tình cảm mới đi lên chứ!”

Ba người đứng đó nói chuyện rất nhanh đã kết thúc, Kỳ Thao đạp xe hướng ra ngoài, Ninh Miễn đẩy xe đạp về hướng căn nhà, Dư Tương đi theo phía sau.

Không đoán trước được đó là, có hai chiếc xe đậu trước chung cư bọn họ, trên xe còn đang chứa đồ gia dụng, có người đang vào đó chuyển đồ ra, bọn họ dừng lại ở góc cua, định tìm một chỗ rộng rãi hơn để đi vào.

DTV

Biến cố phát sinh ngay lúc này, Dư Tương chợt nghe thấy một tiếng hét chói tai: “Dư Tương, cô đi c.h.ế.t đi ---”

Dư Tương còn chưa phản ứng là đang xảy ra chuyện gì, Ninh Miễn đã ngẩng đầu nhìn thấy một viên gạch đang rơi từ trên cao xuống, cơ thể cùng lúc sinh ra phản ứng, quay người ôm chặt Dư Tương.

Bộp---

Có lẽ âm thanh cũng không lớn lắm, nhưng Dư Tương lại nghe thấy tiếng động nghẹn thở, sau đó là tiếng hòn gạch rơi trên mặt đất.

May là viên gạch chưa chạm vào người cô, cô đã tránh khỏi cái ôm của Ninh Miễn, phát hiện vẻ mặt anh rất đau đớn, phần đất bên cạnh chỗ họ đứng có vài mảnh vụn của gạch vỡ, trên cánh tay phải của Ninh Miễn có ít bụi để lại, điều quan trọng là lúc này anh không cử động tay được.

“Ninh Miễn, anh sao rồi?”

Giây phút viên gạch rơi từ trên cao xuống, trong chớp mắt Ninh Miễn đã bảo vệ Dư Tương, viên gạch đập vào bả vai bên phải của anh, đau tới nỗi không nhấc lên được.

“Vẫn ổn, bắt người trên tầng trước đi.”

Du Tương đoán tay anh nhất định xảy ra vấn đề rồi, đó là tay phải đó! Ninh Miễn là một kiến trúc sư, anh cần phải vẽ thiết kế trên giấy, tay phải rất quan trọng với anh!

“Vâng!”

Giọng nói của người trên tầng có hơi quen tai với Dư Tương, công nhân chuyển đồ lên nhà tầng trên cũng nhìn thấy người đó ở đâu, nhiệt tình giúp đỡ: “Là viên gạch ném từ cửa sổ thang bộ tầng năm xuống!”

Công nhân đang chuyển đồ cho người nhà tầng bốn, cũng là tầng bên trên căn hộ của Dư Tương, căn phòng mà cả gia đình Trình Tử Nhân từng ở, nhưng tội ác của Trình Tử Nhân bị phơi bày, trước đó không lâu đã bị phán án tử hình, gần tới ngày thi hành án rồi.

Căn nhà được đơn vị phân tốt như thế này đương nhiên không thể để cho nhà họ Trình tiếp tục ở được, năm sau thì Trình Tú Tư và bà Trình cùng con cháu đều chuyển đi hết, Dư Tương nhớ âm thanh ban nãy hình như là của Trình Tú Tư.

Căn chung cư tổng cộng có năm tầng, căn hộ nào cũng không phải nhà của Trình Tú Tư, mà từ chung cư đi ra thì chỉ có một con đường duy nhất.

Dư Tương cầm hai đồng giao cho người công nhân đang chuyển đồ: “Bác ơi, phiền bác chạy một chuyến tớ đồn công an giúp cháu với, bác cứ nói là ở đây có người cố ý g.i.ế.c người.”

Bác công nhân chân chất, không dám cầm tiền nhưng cũng không dám bỏ bê công việc.

Lúc này, Kỳ Thao quay trở lại, anh ta cũng nghe thấy tiếng hét chói tai đó, không nói nhiều: “Anh đi gọi công an cho, chờ đã, hay là bắt kẻ đó trước, đừng để cô ta chạy mất.”

Dư Tương xắn tay áo: “Cô ta chạy không thoát đâu, bây giờ chính là chuột trong cũi rồi.”

Cô đi thẳng tới cổng chung cư, tình thần Trình Tú Tư đã hoảng loạn từ lâu, cô ta định muốn ném c.h.ế.t Dư Tương, nhưng ai mà biết được lại ném vào người Ninh Miễn, ở tầng năm chính là đợi người đến bắt, cô ta hoảng loạn leo lên cửa sổ thang bộ tầng năm.

Nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lên, còn có tiếng người đang kinh ngạc ở bên ngoài chung cư.

“Đó là ai? Có phải định nhảy lầu không?”

“Đó không phải là con gái Trình Tú Tư của Trình Tử Nhân sao?”

“Mau gọi công an đi!”

Trình Tú Tư thấp thỏm không yên: “Dư Tương, cô đừng qua đây! Cô mà qua là tôi nhảy xuống đấy, cô chính là kẻ g.i.ế.c người!”

Dư Tương đứng ở cửa thang bộ tầng 5, lãnh đạm nhìn Trình Tú Tư, phía sau cô còn có tiếng bước chân, là Ninh Miễn không yên tâm nên chạy qua.

Bình Luận (0)
Comment