Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 298

Những nhà ở tầng 5 cũng nghe thấy động tĩnh, mở cửa kiểm tra tình hình, lại thấy một cảnh khiến người ta kinh ngạc.

Trình Tú Tư nắm chặt khung cửa sổ, tâm tình hoảng loạn: “Dư Tương, tôi nói cho cô biết, cô đừng qua đây, tôi mà ngã chết, thì cô cũng phải ngồi tù!”

Dư Tương khoanh tay: “Trình Tú Tư, có phải não cô có bệnh không vậy? Nhiều năm như thế mà Trình Tử Nhân chỉ nuôi được một đứa không có não à, ban nãy là cô muốn ném gạch c.h.ế.t tôi phải không, là tôi tiễn cô vào tù mới đúng.”

“Cô cô cô, tôi thành thế này đều là do cô hại!”

Hôm qua Trình Tử Nhân bị phán án tử hình, mẹ đưa mấy đứa cháu về quê sống, căn bản không muốn nhận xác cho Trình Tử Nhân, sau khi Trình Tử Nhân xảy ra chuyện, Trình Tú Tư vội vàng nói có đối tượng, nhưng sau khi gả qua đó mới biết cơ thể người đó có vấn đề, không phải là một người đàn ông bình thường, cô ta phải làm góa phụ cả đời.

Hôm nay Trình Tú Tư tới căn nhà ở viện này là muốn lấy đồ giấu trong nhà này, lúc chuyển nhà lại quên lấy tiền theo, hôm nay có người chuyển vào, cô ta có thể nhân lúc này tới, căn hộ trước kia đã thay khóa rồi, cô ta không thể vào được.

Ai biết được, người mới chuyển vào không cho cô vào, Trình Tú Tư không lấy được tiền của mình thì không có cách nào cao chạy xa bay, còn ở trước cửa nhìn thấy Dư Tương và Ninh Miễn đi cùng nhau, cực kỳ nhức mắt.

Nội tâm Trình Tú Tư lo sợ, nếu lúc đầu không phải Dư Tương chốt cửa, thì cô ta có thể ở bên Ninh Miễn rồi, bố cô ta có sự giúp đỡ của nhà họ Ninh, nói không chừng cha sẽ không chết, cô cũng không đến nỗi rơi vào bước đường cùng này, lúc cầm viên gạch ném về phía Dư Tương, Trình Tú Tư không hề do dự, thậm chí còn ngắm vào đúng đầu cô, giây phút đó cô ta chỉ muốn một d.a.o g.i.ế.c c.h.ế.t Dư Tương.

Dư Tương hừ một tiếng: “Tôi hại cô? Nói câu này thì có lỗi với cha cô quá, cô có muốn đi tìm ông ta lý luận không, mình đi đến bước đường này, còn bởi vì ai?”

“Tôi không ---”

Lòng Trình Tú Tư đầy sự bi thương, nhắm mắt hét lên, nhưng chưa nói xong, chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, đầu đau muốn chết, mở mắt chỉ thấy Dư Tương đã đến bên mình tự lúc nào, nắm tóc cô kéo lại, sau đó cả người bò xuống đất như một con ch.ó gặm bùn.

Dư Tương nhẹ thả tay khỏi tóc Trình Tú Tư, nhấc chân đạp vào vai cô ta: “Trình Tú Tư, cô đừng có c.h.ế.t ở đây, cô không xứng, hiểu chưa?”

“Dư Tương---”

“Tên của bà cô đây từ miệng cô thốt ra đúng là quá khó nghe, cô câm miệng đi, có gì thì nói với chú công an kia kìa.”

Mọi người đứng ở dưới thang bộ và người dân ở đây lúc này mới phản ứng được, dưới tầng có người hét: “Công an tới rồi!”

Sắc mặt Trình Tú Tư xám ngoét, cô ta biết giờ mình xong rồi.

Dư Tương nhấc chân đi, nhìn sang Ninh Miễn, thấy sắc mặt anh không tốt lắm, trên trán còn có mồ hôi lạnh, tay phải buông thõng bên người, nội tâm Dư Tương thấy chua xót, mặc kệ Trình Tú Tư, chạy đến trước mặt Ninh Miễn.

DTV

“Anh sao rồi? Chúng ta đi tới bệnh viện ngay thôi.”

Khuôn mặt tái mét của Ninh Miễn cười nói: “Anh vẫn ổn.”

Dư Tương không tin, sao anh có thể ổn được chứ.

Kỳ Thao và mấy người hàng xóm nhiệt tình kéo Trình Tú Tư đưa xuống dưới tầng, bàn tán sôi nổi về tội mà cô ta phạm phải, đặc biệt đợi tới tận hôm nay để quay lại báo thù đúng là xấu xa, những người ban đầu lên bắt tội phạm ở tầng 5 nghĩ lại còn thấy rùng mình.

“Kiểu người xấu xa này không trách việc xấu mình là ra, còn trách những người tốt sao vẫn chưa chết, đây là cái lý gì chứ?”

“Đúng thế, đúng thế!”

Dư Tương thì nói với công an: “Trình Tú Tư muốn ném gạch vào đầu tôi, nếu tôi mà trúng thật, thì có lẽ bây giờ không sống nổi, đồng chí công an à, mọi người nhất định thẩm lý vụ án này phải thật ổn thỏa!”

Chân tướng ở ngay trước mắt, công an đương nhiên nghiêm trọng đưa Trình Tú Tư về đồn công an.

Dư Tương đưa Ninh Miễn đi bệnh viện gần nhất kiểm tra vết thương, trừ vết thâm tím do bị gạch đập vào, thì bác sĩ chẩn đoán hình ảnh phán đoán tay Ninh Miễn bị sưng lên còn có thể tồn tại vết xương nứt.

“Đồ ngốc, em nên nói thế nào với bà nội đây, chỉ quay về lấy quần áo thôi mà…”

Hơn nữa còn là cô đề nghị nữa.

Ninh Miễn còn cười được: “Không liên quan gì với chuyện này, chỉ là đụng phải một kẻ điên thôi mà.”

Dư Tương bất an nói: “Hai chúng ta gần đây có phải xui xẻo quá không? Em vừa hết sốt xong thì anh lại bị nứt xương.”

Vẻ mặt của cô đúng là không được coi là tốt, sau khi Ninh Miễn do dự, nhấc tay trái lên vỗ đầu cô: “May mà không có nguy hiểm gì, có thể nói là chúng ta gặp may đi.”

Tuy rằng không hợp hoàn cảnh lắm, nhưng đúng là, vận may ổn thật.

Bình Luận (0)
Comment