Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 313

Hôm qua cô không nhắc tới chủ đề con cái là vì sợ trông mình có vẻ cố tình quá. Huống chi cha mẹ Hứa Chấn Uyên nhất định sẽ không thèm nhìn mấy chính sách đầy đường kia, còn lời nói phát ra từ miệng Ninh Miễn thì không giống vậy. Chắc chắn cha Hứa sẽ tin là thật.

Ninh Miễn cẩn thận quan sát biểu cảm của cô nhưng không nhìn ra chút cảm xúc nào. Trong lòng anh cảm thấy rất ngạc nhiên. Anh cầm đồng hồ lên lần nữa rồi bất lực nhắc nhở: "Em mau xuống tầng dùng bữa đi, bây giờ đã bảy giờ ba mươi rồi."

Dư Tương nghe thấy vậy thì đẩy nhanh tốc độ cột tóc, sau đó chạy bình bịch xuống tầng.

"Hấp tấp..."

Vừa không giống mẹ vợ vừa không giống cha vợ. Nhắc đến việc này, đột nhiên Ninh Miễn nghĩ rằng cô là độc nhất vô nhị, có tìm khắp cả thế giới cũng sẽ không tìm được người thứ hai giống vậy.

Ở tầng dưới, dì Hạnh đã chuẩn bị xong bữa sáng. Dư Tương cầm một cái bánh bao và một quả trứng lên định vừa đi vừa ăn, lúc đi ngang qua căn tin trường học lại mua thêm một ly sữa nữa được. Trước khi cô ra khỏi nhà, Ninh Miễn ăn mặc nghiêm chỉnh đi xuống, dắt Quyển Quyển đi ra cùng cô.

"Anh không ăn sáng à?"

"Tối hôm qua anh ăn nhiều quá nên giờ còn chưa đói."

Dư Tương dẩu môi lên: "Gián tiếp khen tài nấu nướng của em thì nói luôn đi."

Ninh Miễn cười vuốt cằm.

Hai người cùng đồng hành đi về phía trước. Thật ra thì Quyển Quyển chưa ăn sáng nên không có tinh thần đi dạo lung tung. Hơn nữa người phụ nữ bên cạnh còn cắn bánh bao, thơm đến nỗi nó sắp chảy nước miếng luôn rồi.

Dư Tương xé cho nó một miếng bánh bao dính đầy nước thịt: "Quyển Quyển à, mày ăn tạm chút bánh bao đi, tao để lòng đỏ trứng gà lại cho mày ăn này."

Gâu gâu!

Sau khi được ăn lòng đỏ trứng gà, Quyển Quyển vẫy đuôi đầy vui vẻ.

Đến ngã ba đường, hai người một chó tách nhau ra. Dư Tương đến trường, DM dắt chó đến sân thể dục nhỏ. Quyển Quyển vừa được ăn sáng nên rất có tinh thần. Ninh Miễn thở dài xoa xoa đầu nó: "Sau này vẫn nên cho mày ăn cơm đã rồi lại đi dạo mới được. Sao sức chịu đựng của mày kém vậy hả?"

Sức ăn của chó rất lớn, lại còn chia sẻ bữa sáng của Dư Tương nữa, cũng không biết cô có được ăn no không.

Quyển Quyển ngẩng đầu nhìn chủ mình sau đó vô tội sủa một tiếng.

Bên kia.

Dư Tương gọi Trường Phong ra rồi cười xấu xa hỏi: "Cậu có ghen tị không? Có ngưỡng mộ không? Có muốn được đối xử giống Quyển Quyển không?"

Lúc đầu Trường Phong vẫn rất kiên trì, sau khi nghe xong rất động lòng, biết rõ không thể nhưng vẫn hỏi ra: "Phải làm sao mới được?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-313.html.]

"Tôi tháo cậu xuống đeo lên cổ Quyển Quyển là được rồi. Như vậy Ninh Miễn dắt Quyển Quyển đi dạo cũng như đang dắt cậu đi dạo vậy, được đối xử ngang hàng luôn nhé, thế nào?"

Trước khi cắt đứt cuộc trò chuyện một cách không thương tiếc, Trường Phong để lại bốn chữ: "Cảm ơn cô nhé."

Dư Tương vui vẻ chạy về phía phòng học: "Đừng khách khí, hai chúng ta là ai chứ."

...

Chạng vạng, Ninh Miễn ăn cơm tối xong còn cho chó ăn rồi lại dắt nó đi dạo. Gần đây anh có rất nhiều thời gian rảnh nhưng sáng tối gì cũng dắt Quyển Quyển đi dạo vài vòng đã tiêu hao gần hết năng lượng của nó. Nên mặc dù bây giờ trông nó cũng hoạt bát nhưng không bằng buổi sáng nữa.

Còn nữa!

Quyển Quyển không hiểu vì sao lần này chủ của nó đi mãi không về nhà. Anh dắt nó ra khỏi đại viện rồi đi dạo suốt hai con phố, sau đó lại đưa nó đi xem lồng chim của ông cụ. Nó sủa một tiếng là con chim sẽ đập cánh phành phạch như bị dọa sợ. May mà ông cụ tốt bụng ngại ngùng không dám đuổi thẳng một chủ một chó bọn họ đi.

Chỉ là trời tối rất nhanh, ông cụ cũng xách lồng chim về nhà. Quyển Quyển nhìn dòng xe qua lại như nước chảy, cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.

"Gâu gâu!"

Ninh Miễn xoa xoa đầu chó: "Đợi lát nữa rồi về nhé. Chúng ta đợi mẹ mày một lát đã, nhá?"

DTV

Quyển Quyển hú một tiếng thật dài.

Một người một chó đứng bên đường ngắm mặt trời lặn xuống, sau đó lại đổi chỗ ngồi nhìn đèn đường sáng lên, cuối cùng là đứng ở trước cửa phòng bảo vệ của đại viện.

Ông cụ thuận miệng hỏi: "Tiểu Ninh à, hình như vừa rồi ông mới thấy cháu thì phải."

Ninh Miễn thản nhiên đáp: "Vừa rồi cháu dắt chó đi dạo ạ. Ông à, ông có nhìn thấy Dư Tương trở về không?"

"Ái chà, chờ vợ hả cháu? Ông chưa thấy vợ cháu về."

Trời sắp tối rồi nên ông cụ tan ca về nhà ăn cơm. Ninh Miễn dắt Quyển Quyển đi qua đi lại trước cửa, mãi đến khi người trên đường dần trở nên thưa thớt mới nhìn thấy một người đạp xe từ từ dừng lại trước cửa đại viện.

Ninh Miễn cũng biết người này.

Kỳ Thao trông thấy Ninh Miễn thì hơi bất ngờ, nhưng cũng không quên nhắc nhở: "Ồ? Dư Tương à, chồng em đứng đây chờ em về này."

Dư Tương nhảy từ sau yên xe xuống rồi nhìn Ninh Miễn bằng một ánh mắt kỳ quái: "Anh dắt chó đi dạo hả?"

Ninh Miễn ừ một tiếng, vẻ mặt rất bình tĩnh.

"Trên đường về xe buýt bị nổ lốp nên em đi bộ về, mới đi được nửa đường đã gặp đàn anh Kỳ Thao nên đàn anh đưa em về."

Bình Luận (0)
Comment