Dư Tương đưa ra lời giải thích.
Cô không chạy xe đạp đi học là thói quen khi dọn đến chỗ các cụ ở, nhà cách trường học rất gần, hơn nữa thời gian tan học cũng sớm, không trùng với thời gian tan tầm nên ngồi xe buýt công cộng thoải mái hơn chạy xe đạp nhiều, dù sao khoảng cách từ trường học đến nhà họ Dư chỉ hơn nửa tiếng.
Ăn xong cơm chiều với Lâm Bảo Chi ở nhà họ Dư, vốn định bảo Dư Uy đưa cô về, nhưng Dư Uy nhận được điện thoại đột xuất từ cục, có vụ án cần anh ta phải đi tăng ca, hai người không tiện đường nên Dư Tương cũng không thể làm lỡ công việc của anh ta được, bắt kịp chuyến xe buýt để về nhà, nhưng không khéo là đi được nửa đường thì lốp xe buýt bị hỏng, vừa lúc dừng tại vị trí nằm giữa nhà họ Dư và nhà họ Ninh.
Dư Tương đành phải đi bộ về, chặng đường đi xe mất nửa tiếng, đi bộ nửa quãng đường còn lại mất khoảng nửa tiếng, gặp được Kỳ Thao cũng bất ngờ thật.
DTV
Lúc ấy Kỳ Thao nói thế này: "Em ngồi lên đi, anh đưa em tới khu chung cư gần đây rồi về, trời cũng tối rồi, không ai thấy em là ai đâu."
Yến Thành là thành phố trung tâm, an ninh trật tự rất tốt, nhưng cũng không có nghĩa Yến Thành không có cặn bã lưu manh.
Dư Tương ngẫm lại rồi đồng ý, ngồi lên mới nhớ lỡ như gặp phải bác gái trong khu phố hoặc người nào đó, hỏi quan hệ của hai người là gì thì chẳng phải xong đời à?
Nhưng đã ngồi lên rồi, giờ mà nói với Kỳ Thao rằng muốn xuống xe cũng có vẻ không ổn.
Ai ngờ, không đụng phải bác gái trong khu phố, ngược lại chạm mặt với Ninh Miễn.
Kỳ Thao thản nhiên, cười rộ lên trông còn có vẻ rất thật thà: "May mà không xảy ra chuyện gì, nếu tới rồi thì anh về trước đây."
Ninh Miễn khách sáo nói lời cảm ơn, tươi cười lễ phép ôn hòa, trông không khác gì mọi ngày.
Kỳ Thao lại lặng lẽ cau mày, anh ta nhớ rõ lúc trước quan sát thấy Ninh Miễn và Dư Tương không có chút ăn ý nào giữa vợ chồng, thế mà giờ lại thấy Ninh Miễn có gì đó hơi khác, về phần Dư Tương, anh ta nhìn không ra.
Anh ta lái xe đi mất.
Quyển Quyển chạy vài vòng quanh Dư Tương, lấy đầu cọ lên tay cô, rất thích nữ chủ nhân chưa được gặp cả ngày nay.
Dư Tương ngồi xổm xuống chơi với Quyển Quyển một lúc, như nhớ ra điều gì đó nên ngẩng đầu hỏi: "Anh ăn tối chưa? Vẫn còn dắt Quyển Quyển đi dạo, không phải là... Đang chờ em đấy chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-314.html.]
Ninh Miễn hơi chán nản, nghe thấy những lời này chỉ cười: "Có gì mà không thể chứ?"
Anh không muốn che giấu tâm tư của mình nữa, cho dù không thể nói thẳng ra ngay bây giờ, nhưng cũng không thể cất giấu tiếp.
Dư Tương có chút không dám tin, đầu lưỡi như bị cắn trúng vậy, suy nghĩ một lát rồi mới trả lời: "Không phải là không có khả năng, bản thân anh rất tốt."
"Ừ."
Ừ? Đây là ý gì? Nhận thẻ người tốt à?
Nhưng mà rất nhanh, Ninh Miễn lại nói thêm một câu: "Ngoài em ra, anh đã từng đối xử với ai tốt như vậy chưa?"
Nếu cô dám nói đây là tình anh em chí cốt kết bái huynh đệ, thì tối hôm nay anh sẽ, sẽ...
Dư Tương nghẹn lời, suy đoán xem Ninh Miễn có ý gì đây, là lo lắng cho sự an toàn của cô khi về trễ, hay là muốn chứng minh sự lạnh lùng kiêu ngạo của anh, hơn nữa nghe vào cứ thấy là lạ, nhưng mà lạ chỗ nào thì cô lại không nói rõ được.
Hai người sóng vai về nhà, đổi thành Dư Tương dắt Quyển Quyển, dắt nửa ngày mà Quyển Quyển rất ngoan ngoãn, trên đường không hưng phấn nhảy nhót lung tung, ngoan ngoãn về đến nhà rồi chui vào ổ đi ngủ.
"Nó buồn ngủ lắm à?"
"Chắc thế, buổi sáng dậy quá sớm."
Dư Tương nghe vậy thì ngáp một cái.
Bà Ninh còn chưa ngủ, thấy Dư Tương trở về thì nhịn không được hỏi: "Sao muộn thế này mới về, nên gọi điện thoại bảo Tiểu Miễn đi đón cháu mới đúng."
"Bà nội ạ, xe buýt hỏng, anh ấy có đi thì tụi cháu cũng phải đi bộ về."
Bây giờ Ninh Miễn đang bó bột tay phải, cố lắm cũng dùng một tay để lái xe được, nhưng còn để chở người thì khó mà làm.
Bà Ninh cũng ý thức được là không thể, thế là không thèm hỏi nữa, thúc giục hai người lên lầu ngủ.