Buổi chiều Hứa Chấn Uyên trở về quân đội trả phép, sau khi liên hoan với Dư Tương và những người khác, Dư Lộ không phải không có tiếc nuối nói: “Vốn dĩ em đã mua đồ ăn, tính là sẽ trở về nấu cơm cho anh, đáng tiếc lại gặp chị gái, cũng không thể không cùng nhau ăn cơm.”
Cô ta nhớ tới việc Hứa Chấn Uyên phải trở về quân đội, trên mặt toát ra vẻ mất mát nồng đậm.
Hứa Chấn Uyên cũng hiểu được và xin lỗi cô ta, lãnh đạo quân đội cho thời gian nghỉ kết hôn không ít, nhưng về Côn Xuyên chuẩn bị hôn lễ tốn rất nhiều thời gian, không thể chăm sóc Dư Lộ nhiều hơn được, hiếm khi dịu dàng trấn an: “Không sao cả, lần sau chúng ta ăn cùng nhau.”
Chỉ là không biết được lần sau sẽ vào khi nào.
Dư Lộ lại lập tức vui vẻ đứng lên: “Thật ư?”
Trong ánh mắt đều là sự chờ mong hồn nhiên.
Hứa Chấn Uyên không nhịn được mà mềm lòng: “Đương nhiên, chúng ta kết hôn rồi, chỉ cần anh trở về, chúng ta liền có thể ăn cơm cùng nhau.”
Dư Lộ lưu luyến ôm lấy thắt lưng của Hứa Chấn Uyên, anh ta không có thói quen thân mật như thế, kỳ lạ vỗ vỗ vai cô ta một cái, cuối cùng cầm lấy túi hành lý bước ra ngoài.
“Em ở nhà cẩn thận, nếu cảm thấy cô đơn có thể đến ở nhà ba mẹ em vài ngày, có chuyện thì gọi điện thoại.”
“Được.”
“Đừng tiễn, anh có thể tự đi.”
Tuy rằng Hứa Chấn Uyên nói như vậy, Dư Lộ vẫn đưa anh ta đến cửa trạm xe buýt, chờ Hứa Chấn Uyên lên xe đi xa mới quay người về nhà, Hứa Chấn Uyên không nói nên lời, nhưng vừa rồi anh ta chắc chắn đã nhìn thấy cô ta qua cửa sổ.
Trên đường về nhà cũng sẽ gặp phải hàng xóm, bọn họ mới chuyển đến, không quen biết nhiều người lắm, vừa rồi Hứa Chấn Uyên mặc quân trang đi ra ngoài, tất nhiên sẽ có người tò mò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-322.html.]
“Tiểu Dư, người yêu của con tham gia quân ngũ à?”
Dư Lộ mỉm cười gật đầu.
Người nọ đuổi theo hỏi: “Quân hàm gì vậy? Sẽ không phải là đứng đầu binh lính chứ?”
Dư Lộ cười lạnh một chút: “Không phải.”
“Xem ra không phải thật, người đứng đầu binh lính sẽ không thuê nhà của chúng ta ở đây.”
Dư Lộ mắt điếc tai ngơ, đi ngang qua người nọ về nhà, trên đường có rất nhiều trẻ em đang đùa giỡn, lối đi nhỏ có xoong nồi, xe đạp, than củi linh tinh của hộ gia đình, không cẩn thận là có thể đụng mặt nhau, không thể nào so sánh với độc môn độc viện như Dư gia, lại càng không có điều kiện rất tốt như Ninh gia.
Dư Lộ đóng cửa lại không nấu cơm, mặc dù bên ngoài có một cái lò than do Hứa Chấn Uyên dựng, cô ta lấy từ trong không gian ra một quả táo, từ từ ăn.
Lúc trước vì có thể theo tiên quân đi vào nơi này, cô ta đã trải qua mấy đạo thiên lôi, may mắn người cha kia của các cô chuẩn bị không ít thứ tốt, cô ta đã sống sót sau khi bị sét đánh, giữ lại trí nhớ, đồng thời còn giữ lại được không gian giới tử mà cô ta đã chuẩn bị từ trước, trong không gian không có pháp bảo, chỉ còn lại một ít đồ ăn và thuốc, đảm bảo cô ta tại thời đại khốn đốn này sẽ không phải lo lắng về đồ ăn thức uống, nhưng cũng chỉ có đồ ăn đồ uống, không có tiền bạc châu báu.
DTV
Cũng may thời đại này lương thực là thứ vô cùng quý giá, chợ đêm và nhà buôn đều dựa vào thứ này để kiếm lời, Dư Lộ có một lượng lương thực rất nhiều trong không gian cực kỳ lớn, sau khi gặt một vụ mùa sẽ có một vụ thứ hai, các loại cây trồng phổ biến như lúa mì và ngô cũng thu hoạch bình thường giống như thế giới này.
Đây là tài phú trong tay Dư Lộ dùng mãi không hết.
Cho nên đầu năm Dư Lộ không đi học đại học ban đêm nữa, thời gian của cô ta không cần lãng phí vào những chuyện không cần thiết, dù sao Dư Tương chỉ có một tấm bằng đại học có thể khoe ra, cô ta còn phải làm chuyện quan trọng hơn.
Hiện giờ rốt cuộc có cơ hội này, Hứa Chấn Uyên không ở nhà, vừa lúc thuận tiện cho cô ta làm việc.
Trong tương lai, Hứa Chấn Uyên chắc chắn có thể phát hiện ra trí thông minh của cô ta, càng yêu cô ta nhiều hơn, Dư Lộ hạ quyết tâm, cho dù là lịch kiếp một đời cũng phải sống lớn như giữa long phượng, cuối cùng chỉ cần làm bộ như vô tình, thay đổi vận mệnh, hy sinh thân mình cứu lấy con tin của Hứa Chấn Uyên.
Dư Lộ nghĩ muốn nhập thần, bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa.