Mở cửa ra nhìn thấy là Dư Uy, anh ta cố gắng xem nhẹ hiềm khích giữa hai anh em, đưa giỏ quả đào và mơ trên tay đến: “Đây là đồ mẹ và đồng nghiệp đi về nông thôn mua ở nhà một người đồng hương, để anh mang cho các em một chút.”
“Cám ơn anh.”
Dư Uy lắc đầu, anh ta và Dư Lộ trong lúc đó không có lời nào để nói, huống chi Dư Lộ cũng không mở miệng mời anh ta vào ngồi, anh ta gãi đầu, rất nhanh cáo từ rồi rời đi.
Dư Lộ cũng không hề giữ lại, nhìn chằm chằm bóng dáng của Dư Uy, cười khinh thường.
Dư gia bây giờ cùng lắm cũng chỉ có một Dư Kiến Kỳ còn chút tác dụng, ông ta xuất thân từ quân đội, công tác hiện tại cũng có liên quan đến Hứa Chấn Uyên, có lẽ có thể giúp được.
Sáng sớm buổi chiều ngày hôm sau, Dư Lộ tan tầm đi ra khỏi trường học, tìm một chỗ thay quần áo, dung mạo cũng thay đổi, đi vào địa điểm đã hẹn với người nào đó.
“Hàng đâu?”
Hàng chính là lương thực, người nọ là nhà buôn nhỏ đi tới đi lui giữa nông thôn và thành phố, một ngày chở hơn một trăm cân lương thực, cũng đừng coi khinh một trăm cân này, anh ta có thể kiếm được đến mười đồng, mưa gió không ngừng, một tháng ít nhất ba bốn trăm đồng, tìm ở Yến Thành mà xem, bát sắt nhà ai có thể cho nhiều tiền như vậy?
Dư Lộ và người này đã từng mua lương thực hai lần, sau đó lại hỏi người này có nhận lương thực không, nói là có người thân công tác ở trong trạm lương thực.
Vùng nông thôn gần Yến Thành đã chuyển đổi sang hệ thống trách nhiệm hợp đồng hộ gia đình, tự lo thu hoạch, nhưng mỗi hộ gia đình đều phải nộp lương thực cho quốc gia theo số mẫu ruộng được cấp, lương thực thu được đều chất thành đống ở trạm lương thực, những người công tác ở trạm lương thực đều khiến cho người ta đỏ mắt vì công việc béo bở, cho dù chiều nào tan làm đều nhét hai nắm lương thực vào túi quần cũng đủ ăn.
Nhà buôn Vương Xung cho rằng, người thân của người này chắc chắn phải đề phòng trộm cắp, không dám bán cho người thân cận vì sợ bị tố giác, mới trằn trọc bán cho bọn họ.
“Ở chỗ này.”
Dư Lộ đưa Vương Xung đi vào ngõ cụt, bên trong có một chiếc xe đạp ba bánh, trên đó có một túi lương thực, Vương Xung làm nghề này đã lâu, chỉ cần nhấc lên một cái là biết nặng bao nhiêu.
“Hừ, chắc hẳn là hơn một trăm cân đấy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-323.html.]
“Một trăm hai mươi cân.”
Với thân thể này của Vương Xung, khẳng định không thể lập tức khiêng cái túi đi được, rất bắt mắt, liền thương lượng hỏi: “Nếu không cho tôi mượn xe ba bánh dùng được chứ?”
“Không được, anh mau chóng dọn đi đi, nếu không mang đi, tôi sẽ bán cho người khác đấy.”
“Đừng đừng đừng, bây giờ tôi đi luôn.”
Vương Xung nhìn xung quanh, trong ngõ nhỏ mọc không ít cỏ dại, anh ta nhặt rất nhiều, nhét vào trên miệng túi, lấy ra bao tải từ trên xe ba bánh, buộc chặt miệng túi, lộ ra một ít lá cây, rồi đặt lên trên xe đạp, giống như kéo một túi cây cỏ, như vậy sẽ không có ai chú ý tới.
Dư Lộ có chút phòng bị đối với Vương Xung, nhìn anh ta thu thập xong thì vội nói: “Trả tiền đi.”
Vương Xung đếm ra bốn mươi hai đồng tiền lẻ đưa cho cô ta, hai người nhanh chóng tách ra.
“Về sau còn có hàng nữa không?”
“Nói sau.”
Dư Lộ đạp xe ba bánh đi lên đầu đường, cảm thấy người đi đường đánh giá mình, trong đầu không được tự nhiên cho lắm, cô ta từ nhỏ cũng là kim chi ngọc diệp, chưa từng đi xe ba bánh bao giờ, giống như một cu li không văn nhã vậy.
DTV
Quẹo vào đi đến một chỗ khác, xác định không ai chú ý đến mình, Dư Lộ thu xe ba bánh vào trong không gian, trở lại một căn phòng thuê khác thay quần áo, thừa dịp trời tối trở về nhà.
Dư Tương theo dõi toàn bộ hành trình không nhịn được mà hoạt động cổ chân, phun tào với Trường Phong: “Cô ta cẩn thận thật đấy.”
Bình thường ở Dư gia rất ít khi nhìn thấy Dư Lộ lấy đồ ăn từ trong không gian ra, khi cô mới từ nông thôn trở về ở tại nhà bà ngoại Lâm, Dư Lộ luôn kiếm cớ mang hoa quả theo đến gặp mặt, bình thường sẽ không tự mình ăn cả chứ?
Trường Phong sợ cô nhụt chí, nhỏ giọng an ủi: “Hôm nay chỉ có một túi này, hẳn là sẽ không gây ra d.a.o động lớn.”