Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 342

Nụ cười của Ninh Miễn không thay đổi:“Được, chỉ là phải đợi kỳ thi cuối kì của em kết thúc đi, đến lúc đó em không cần phải đến trường nữa, mùa hè nắng muốn chết, đứng không?”

“…Ồ.”

Dư Tương có chút tức giận nhưng không có chỗ nào để phát tiết, cái con người này không khỏi hiểu rõ cô quá rồi đi?

Ninh Miễn xoay người nằm nghiêng, nhìn chăm chăm vào góc nghiêng của Dư Tương, biết rằng cô sẽ không thoải mái mà quay mặt lại, tức giận hỏi: “Anh nhìn cái gì?”

“Không có, anh không thể ngủ mà hướng mặt sang bên này sao?”

Dư Tương giơ tay nhấn tắt đèn bàn, nói một cách côn đồ: “Ok, anh muốn nhìn thì nhìn đi.”

Coi anh có nhìn được không!

Ninh Miễn cử động đầu, cách rất gần với đầu của cô: “Anh vẫn có thể nhìn thấy.”

Ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu vào, đúng thật là có thể nhìn thấy mờ mờ khuôn mặt, Dư Tương xoay mặt qua, dùng trán cụng vào trán anh, cốp một tiếng thật kêu, hai người đều lên tinh thần rồi.

Ninh Miễn vẫn cười: “Đau không? Nhưng mà anh vẫn ngủ trên gối của mình, không có phạm quy nha.”

Giọng của anh trầm thấp, mang theo ý cười thâm sâu, vô cùng câu dẫn.

Dư Tương mắng thầm một câu yêu nghiệt, lại nhè nhẹ va chạm một chút, ngay vào lúc cô đang không hiểu gì thì nghe thấy một câu:

“Lễ thành rồi.”

“Gì cơ?”

Ninh Miễn lẳng lặng nói: “Nhất bái thiên địa nhị bái cao đường-”

Vẫn chưa nói xong thì đã bị Dư Tương chặn miệng, thề thốt mà lên án: “Anh có phải bị đánh tráo với ai rồi không?”

“Đây không phải là lần đầu tiên em hỏi câu này, có bị đánh tráo hay không, em không rõ hay sao?”

Một ngữ khí rất thiếu đánh.

Dư Tương muốn làm chuyện xấu, rút tay lại bóp mặt anh: “Em không muốn chơi với anh nữa, là anh nói muốn đi ngủ, đừng có làm phiền em!”

“Tuân lệnh.”

DTV

Lần này thì an tĩnh đi thật, Dư Tương nhìn về ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ phát ngốc, mãi cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến, quyết định không còn quan tâm gì nữa ngủ thiếp đi, Ninh Miễn vậy mà lại định ba phải, cô cũng không định tranh cãi cho rõ ràng chuyện này, hiếm khi lơ mơ vậy mà.

Không thì nếu tiếp tục nói nữa, sẽ thật sự lộ tẩy mất.

Ninh Miễn cái con người này cũng đê tiện quá rồi, hại cô trước đây cứ nghĩ anh là đồ ngốc không biết cái gì.

Sau khi ngủ say, Dư Tương lật người, rất tự nhiên ôm lấy người bên cạnh rồi tìm một tư thế ngủ thoải mái mà ngủ tiếp, mà người đang hít thở đều đều nhẹ nhàng mở mắt, nhìn thấy bộ dạng cô ỷ lại vào mình như vậy, nhè nhẹ cười một cái.

Thế này là đủ, cứ từ từ thôi vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-342.html.]

Chỉ là, cô ấy tại sao lại không chịu nói ra đây?

Ninh Miễn cứ mãi tự tin anh chính là người đặc biệt nhất, nhưng phần tự tin này là do cô đưa cho, mọi nơi mọi lúc vì cô mà thay đổi, mà bên cạnh cô vẫn ngấp nghé cô.

Ninh Miễn cẩn thận nựng thật nhẹ nhàng đôi má của cô, thở dài một tiếng.

Điều anh muốn, người khác giành không nổi, nếu như cô muốn đi, anh không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì.

Dư Tương …

Ninh Miễn cuối cùng hôn lên giữa chân mày cô, giữ tư thế này mà ngủ thiếp đi.

……

Sau khi Lâm Bảo Chi xuất viện Dư Tương đi thăm thêm hai lần, xác nhận bà đang hồi phục rất tốt nên bắt đầu sự nghiệp học tập của mình, giáo trình của đại học Yến Thành nổi tiếng là yêu cầu nghiêm khắc, sinh viên có thể thi đậu đều có lực học thật sự giỏi, Dư Tương thông minh nhưng không có nghĩa là không cần lên lớp.

Thời gian ôn thi cuối kì ngày nào cũng như ngày nào cắm đầu vào sách, vừa thi liền trực tiếp ở nhà ngủ liền hai ngày.

Có nghỉ hè là một chuyện rất hạnh phúc.

Sau khi thức dậy, Ninh Miễn bèn bắt đầu thu xếp việc dọn về, bà Ninh lúc đầu không muốn đồng ý, lo lắng anh quay về không nghỉ ngơi cho tốt làm cản trở đến sự hồi phục của tay phải, sau này dì Hạnh giải thích với bà, bà ấy mới hiểu ra.

Vợ chồng nhà người ta muốn có thế giới của hai người, ở bên cạnh trưởng bối chung quy thì vẫn là không tiện mà.

Lúc đi cụ phân phó, nhắc nhở rất nhiều lời: “Nhất định phải cẩn thận tay đó nha.”

Nhưng nếu như có thể tạo cho bà một đứa cháu, vậy thì đó là một chuyện cực kỳ tốt.

Dư Tương quay về nhà mới mới ngộ ra ý của bà, hoài nghi nhìn vào tay phải của cam tâm hỏi: “Bà nội có hiểu lầm gì về em không?”

Cô là người háo sắc đến như vậy sao?

Ninh Miễn nhướng mày: “Không có hiểu lầm, đây đều là chuyện thường tình của con người mà.”

Dư Tương liếc xuống dưới; “Thế nên anh cũng làm chuyện thường tình của con người rồi?”

“Vậy còn phải xem em thế nào.”

Lúc thu xếp phòng, Ninh Miễn ôm lấy chăn và quần áo đi vào phòng ngủ chính, đến cả gối đầu cũng để trên giường của Dư Tương, Dư Tương đi theo phía sau chặn lại: “Chờ đã, anh đang làm gì vậy? Phòng của anh ở đối diện kìa.”

Ninh Miễn giả vờ như không nghe thấy, đem ga giường của mình trải xong mới chỉ về phía cây quạt điện duy nhất: “Trong phòng anh không có, em muốn anh bị nóng đến bệnh à?”

“Phòng khách có một cây.”

“Dời qua dời lại phiền phức lắm.”

“Em nhường cái của em cho anh.” Cô có bùa làm mát, không sợ nóng.

“Không được, anh không thể để em bị nóng đến bệnh được.”

Ninh Miễn một mặt đây là lời lẽ chân chính, Dư Tương không còn cách nào, ngủ cùng thì ngủ cùng thôi, dù sao người bị giày vò cũng không phải cô.

Bình Luận (0)
Comment