Thu dọn xong phòng ốc, đại hiệp một tay Ninh Miễn lại quét dọn trong nhà, lau bàn, làm một tấm gương về sự chăm chỉ, dũng cảm và biết hoàn thiện bản thân, Dư Tương cũng không nỡ cằn nhằn anh, lần nữa lại bắt đầu hình thức thế giới của hai người.
Ninh Miễn phần lớn thời gian đều không cần phải đi làm, nhưng thư phòng lại chất khá nhiều sách, nhất thời xem không hết, mỗi ngày đều nhìn anh cầm cuốn sách dày cọc cũng không chê phiền, Dư Tương ở nhà được vài ngày thì ngồi không yên nữa, cuối tuần Chu Tư Vi cùng nhau dạo phố, bình thường có bạn học, đôi khi Lạc Hải Đường cũng sẽ đến tìm cô để chơi cùng.
Ninh Miễn luôn là người bị vứt bỏ ở nhà.
Mãi đến khi Ninh Miễn nhận được một công việc, cần lại phải đi Tân Môn một chuyến, đi công tác nửa tháng.
Khi Dư Tương quay về nhà đã thấy Ninh Miễn đang cầm một tờ thư giới thiệu: “Đi cùng không?”
“Đi!”
Trừ Côn Xuyên và Yến Thành, Dư Tương vẫn chưa từng được đi qua thành phố khác, dù sao ra khỏi cửa đều cần phải có thư giới thiệu, nếu không thì đến cả vé xe lửa cũng mua không nổi, đừng nói là ở lại nhà khách.
Bọn họ đi Thiên Môn bằng xe chở khách, đến chỗ làm việc có ký túc xá được sắp xếp cho hai người. Ninh Miễn đi làm việc, Dư Tương sẽ chạy khắp nơi xem này xem kia, thời gian còn lại chính là Ninh Miễn đưa cô đi khắp nơi đi vòng vòng.
“Đây có tính là đi du lịch không?”
Thậm chí Ninh Miễn đã chuẩn bị máy ảnh, để Dư Tương có thể ở trước kiến trúc đặc sắc của Thiên Môn chụp kỷ niệm.
Đôi khi, Trường Phong cô đơn sẽ online.
“Sao nào, Ninh Miễn có phải rất tốt không?”
Dư Tương hừ một cái, nghiêm túc hỏi: “Nếu không thì tôi cho các cậu chủ tớ gặp nhau?”
Trường Phong vội vã từ chối: “Tuyệt đối không được, tôi nói với cô rồi, tôi chỉ có thể ở bên cạnh hỗ trợ, còn nữa lúc cả hai người bọn cô nói chuyện tôi toàn không có cảm giác tồn tại, coi như tôi đến được tay anh ấy thì tôi cũng sẽ như một sợi dây chuyền bình thường mà thôi.
Thế nên, tất cả nó đều chỉ có thể chờ đợi và gấp gáp.
Dư Tương chống tay lên má: “Sao tôi lại có cảm giác cậu có chút oán hận nhở?”
Trường Phong gãi đầu: “Không dám, không dám.”
Cả hai chỉ là cãi lộn một chút, ở Thiên Môn lêu lổng nửa tháng lại trở về Yến Thành, Dư Tương không muốn chạy ra ngoài chơi nữa.
Ninh Miễn bổ một quả dưa, mỗi người một nửa cầm thìa xúc ăn, dưa hấu đã được làm lạnh trong nước lạnh, man mát. Ăn trong mùa hè không còn gì thích hợp hơn.
Dư Tương nhịn không được mà cảm thán: “Đúng là ở nhà mình thì thoải mái nhất.”
“Phải không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-343.html.]
Ninh Miễn chuyên tâm múc thịt dưa hấu, anh quen trước tiên múc ra thật nhiều thịt quả rồi từ từ ăn hết, còn Dư Tương là người múc đến đâu ăn đến đấy. Cô nhìn chằm chằm vào mấy miếng dưa nằm giữa nửa quả dưa của anh rục rịch muốn động tay, nhân cơ hội Ninh Miễn ngước đầu lên không chú ý, lặng lẽ múc đi.
Dưa vừa bị ăn mất, giọng nói yếu ớt ở bên tai kêu lên: “Ngọt không?”
Dư Tương theo bản năng trả lời: “Ngọt nha.”
Bộ phận ngọt nhất của trái dưa hấu này đều nằm trong miệng của cô, còn có thể không ngọt sao?
“Dư Tương?”
“Ừm?”
Dư Tương hoàn toàn không có chút phòng bị nào quay đầu nhìn anh, kết quả nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn được phóng to của anh xuất hiện trước mặt, ngay sau đó đôi môi dán lên lên môi của anh, đầu lưỡi l.i.ế.m đi nước dưa hấu trên cánh môi của cô.
Ninh Miễn thẩm vị, rất trịnh trọng mà gật đầu: “Đúng là rất ngọt.”
“Lưu manh!”
Ninh Miễn đến gần hơn một chút, thành thật nói: “Anh hôn em khi chưa có sự đồng ý của em, em có thể đánh anh, chỉ cần em là em nỡ.”
Dư Tương nghiến răng thị uy: “Anh đừng nghĩ là em không dám!”
“Tất nhiên là em dám, thế nên để được đến gần giai nhân, anh nguyện ý bị đánh.”
Galang lễ độ, là cái gì? Dù sao cũng không phải là vợ.
Dư Tương đột nhiên phát hiện hình như cô bị rơi xuống hố rồi, cái giá phải trả khi ở gần bùn nhão có thể là ở trong bùn mơ màng cùng bùn trở thành vợ chồng thật sự!
“Em kháng nghị!”
Ninh Miễn thong dong nói: “Anh không để ý phương thức kháng nghị của em là đánh anh một trận đâu.”
Dư Tương nhéo anh một cái, nếu như cô thật sự động thủ, đoán rằng luật bạo lực gia đình phải đến trước rồi. Hơn nữa, cái khuôn mặt này nhìn mà mát lòng, nếu mà đánh nát rồi, thì đúng là đáng tiếc.
“Anh đúng là nanh nọc.”
“Em đúng là người vợ đanh đá.”
Dư Tương ôm dưa hấu chuẩn bị đi xa khỏi con người tiểu nhân nham hiểu này, nhưng vừa nãy miếng dưa ngọt đến tận lưỡi gà đó, cũng ngọt đến trong tim, đôi lúc nhìn thấy bản thân mình trong gương, vẫn là đang cười.
DTV
Aiya……
Nam sắc mê hoặc lòng người.