"Gâu gâu."
Quyển Quyển phẫn nộ sủa ầm lên với Triệu Phương, dọa cho cô ta lùi về phía sau. Cô ta không để ý con ch.ó này đã xuất hiện ở đây từ bao giờ.
"Ninh Triệt! Ninh Triệt, con ch.ó này muốn cắn em!"
"Quyển Quyển!"
Ngay cả khi không phải là chủ nó thì Quyển Quyển vẫn rất thông minh nghe hiểu được. Nó đứng yên bất động, sủa gâu gâu ầm ĩ không ngừng về phía Triệu Phương, tiếng sủa rất chói tai.
Triệu Phương nghe mà kinh hồn bạt vía.
DTV
Ninh Miễn chầm chậm bước ra xem có chuyện gì. Anh quát bảo Quyển Quyển dừng lại rồi nhấc con rùa lên đặt vào lòng bàn tay mình: "Đồng chí Triệu, tôi mặc kệ cô có mâu thuẫn gì với Ninh Triệt, nhưng xin đừng có lấy con rùa nhà tôi ra để trút giận. Nếu không tôi e là cô không bồi thường nổi đâu."
"Anh..."
Triệu Phương còn muốn phản bác lại nhưng nhìn thấy vẻ mặt tức giận u ám của Ninh Miễn, cô ta lại bị dọa cho lùi về phía sau một bước.
Cô ta biết rõ cuộc hôn nhân này là do cha mẹ cô ta cố gắng hết sức đốc thúc mới thành được. Người mà cha mẹ cô ta hướng đến là nhà Ninh Miễn, chẳng qua Ninh Miễn đã kết hôn nên mới chuyển sang Ninh Triệt thôi.
"Tôi, tôi không có."
Ninh Miễn không thèm để ý đến cô ta, chỉ phất tay với Quyển Quyển. Nó ngoan ngoãn đi tới, ngửa đầu lên nhìn con rùa nhỏ trong tay anh một cái rồi đi theo sau lưng anh.
Triệu Phương đứng tại chỗ, ngập ngừng nói: "Ninh Triệt, em..."
Mặt Ninh Triệt không chút thay đổi: "Chẳng phải vừa rồi cô bảo muốn đi à? Tiếp đãi không chu toàn, thứ cho không tiễn xa được."
...
Trong phòng khách, bà Ninh cầm thuốc mỡ chuyên dùng để bôi mấy vết bầm bôi lên cho Dư Tương. Bọn họ đều nghĩ mà sợ không thôi. Mặc dù Phó Trân Trân không bị té ngã trên mặt đất nhưng bây giờ lại vì căng thẳng nên bụng hơi đau. Chị ấy đã lên phòng ngủ của bà Ninh nghỉ ngơi rồi. Nếu không phải Dư Tương ôm lấy chị ấy thì chắc chắn hậu quả lúc này sẽ không thể tưởng tượng nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-454.html.]
"May mà có Tương Tương."
Ngay cả bác gái cả Ninh bây giờ cũng còn sợ hãi trong lòng. Bà ấy cảm ơn Dư Tương hết lần này đến lần khác.
Dư Tương nhăn mặt nhăn mũi: "Bà nội, bác gái cả, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà. Mọi người cứ nói vậy mãi làm cháu thấy cháu như người ngoài vậy ấy?"
"Không phải đâu, không phải đâu, do bà nội vui vẻ quá thôi."
Ninh Hi bưng cốc nước ra, lo lắng đến nỗi lại cảm ơn Dư Tương. Dư Tương không am hiểu cách ứng phó với Ninh Hi ít nói lắm nên bèn nhìn về phía Ninh Miễn xin giúp đỡ. Ninh Miễn cũng không nói gì, chỉ vỗ vỗ vai Ninh Hi.
Tất cả mọi thứ đều diễn ra trong im lặng.
Một chuyện vui vẻ cuối cùng lại phủ một tầng ám ảnh lên bữa tiệc mừng thọ. Lúc Ninh Triệt đưa Triệu Phương đi xong quay trở về lại đột nhiên lên tiếng với vẻ mặt bình tĩnh: "Chuyện cưới xin giữa con và Triệu Phương cần cân nhắc lại đi ạ."
Ngay cả bà Ninh cũng không đưa ra ý kiến phản bác.
"Đúng là nên cân nhắc lại cẩn thận một chút. Con dâu cháu dâu nhà chúng ta chẳng ai có tính cách như vậy cả."
Hai người con dâu của bà Ninh đều vào cửa từ khi còn rất trẻ, chính bà cũng đã gặp nhiều người. Triệu Phương có tâm tư gì, các bà chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu. Chẳng qua mọi người cảm thấy đây là người mà Ninh Triệt thích, cũng không phải có khuyết điểm gì quá đáng quá nên đều không nói ra mà thôi. Lúc này Ninh Triệt cũng đã tỏ thái độ thì đương nhiên các bà đều vui vẻ đồng ý thôi.
Đối với chuyện này, Dư Tương không phát biểu ý kiến. Cô đợi đầu gối thoải mái hơn một chút rồi chạy đi xem con rùa nhỏ. Xác định sau khi bị đá nó không có chỗ nào không khỏe mới yên tâm.
Phó Trân Trân nghỉ ngơi đến chiều mới tốt lên được một chút, cũng không gặp tình trạng xuất huyết. Cơn đau vừa rồi có thể là do quá căng thẳng mà ra thôi.
"Tương Tương, cảm ơn em."
Dư Tương bất đắc dĩ lắc đầu: "Không cần cảm ơn em đâu. Chỉ là chị dâu à, sau này chị phải cẩn thận hơn đấy. Nếu thấy không thoải mái thì nhanh lên giường nằm nghỉ ngơi đi. Dù thế nào đi chăng nữa cũng đừng cố gắng nhịn."
"Được, chị nhớ rồi."
Tới chạng vạng, Ninh Hi và Phó Trân Trân ở tạm lại bên nhà ông bà để dưỡng thai, định chờ đến khi tình trạng của Phó Trân Trân tốt lên mới quay về. Mà Dư Tương bị thương đầu gối không thể đạp xe được nên có Ninh Miễn đạp xe chở cô về.