Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 455

Trên đường về nhà, Dư Tương rất tự nhiên túm lấy quần áo bên hông Ninh Miễn, không còn cẩn thận có lễ cầm cái thành sau yên xe và phải lo lắng mình sẽ bị văng ra khỏi yên sau như trước đây nữa.

"Em còn đau không, chúng ta tới trung tâm y tế mua ít thuốc nhé? Hoặc là băng bó một chút?"

Dư Tương ngáp một cái: "Không cần đâu, em cảm thấy ngủ hai ngày là có thể khỏi rồi. Em không sao đâu."

Ninh Miễn ừ một tiếng rồi nói tiếp: "Hai ngày tiếp theo anh sẽ chở em đến trường."

"Được."

Giọng nói rất lười biếng.

Ninh Miễn nhướng mày, vừa nhìn chằm chằm về phía trước vừa hỏi cô: "Vừa rồi em phản ứng nhanh vậy mà sao bây giờ trả lời câu hỏi của anh thì lại mất kiên nhẫn thế?"

Dư Tương vẽ vẽ mấy đường không có kết cấu gì lên lưng anh rồi trả lời qua loa có lệ: "Có giống nhau đâu, cứu người lúc dầu sôi lửa bỏng thì đương nhiên em phải nhanh rồi."

Cả ngày nay cô rất để ý Phó Trân Trân và Triệu Phương. Lúc đầu cô định sẽ đi theo Triệu Phương một tấc cũng không rời nên mới đồng ý vào bếp với cô ta. Sau đó cô lại phát hiện thay vì để ý đến Triệu Phương thì bảo vệ bên người Phó Trân Trân còn hơn.

Trong nguyên văn, Phó Trân Trân không có con, hai lần mang thai đều bị sinh non ngoài ý muốn. Lần đầu tiên chị ấy sinh non Dư Tương không biết chuyện. Còn lúc này thì cô nhớ rõ chuyện ngoài ý muốn này phát sinh ngay trước mặt bà Ninh. Phó Trân Trân và Triệu Phương đứng cùng nhau, kết quả là không cẩn thận ngã sấp xuống, đứa bé đã sắp thành hình cứ vậy mà mất đi,

Sau đó chuyện chị ấy sinh non lần trước cũng bị lộ ra. Cháu dâu cả sinh non hai lần, cháu trai nhỏ mình thương yêu nhất lại có một cuộc hôn nhân không như mong muốn, kết thúc bằng một vụ ly hôn đầy lúng túng nên bà Ninh bị ảnh hưởng nặng nề khiến tâm trạng không tốt, lại thêm nhiều yếu tố khác nữa nên sau đó đã bị bệnh không dậy nổi.

Sau này nhìn thấy Ninh Miễn và "Dư Lộ" kết hôn, bà mới từ từ tốt lên, chẳng qua thật ra đó chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi. Không bao lâu sau bà đã qua đời.

DTV

Đương nhiên Dư Tương không thể để bi kịch Phó Trân Trân sinh non lại phát sinh được. Nhưng cô và Triệu Phương không quen nên chỉ có thể đợi đến thời cơ phù hợp lại ra tay trợ giúp mà thôi. Chỉ là chính cô cũng không ngờ thế giới này đã xuất hiện sự thay đổi lớn như thế rồi mà chuyện Phó Trân Trân sinh non vẫn thật sự xảy ra một lần nữa.

May mà Dư Tương nhanh chóng đỡ kịp, nếu không hậu quả sẽ rất khó nói.

Ninh Miễn cực kỳ tán thưởng hành động cứu người trong lúc dầu sôi lửa bỏng của Dư Tương. Sau khi về nhà, anh đưa cho cô hai tập tài liệu dạy học bản tiếng Anh rồi dịu dàng nói: "Vừa lúc bây giờ không có gì làm, em có thể đọc nhiều sách một chút."

"Trời, không phải chứ? Trên đùi em vẫn còn bị thương đây này."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-455.html.]

"Cho nên em có thể yên tâm ôn tập đi."

Dư Tương không biết nên nói gì để phản bác nữa. Mà có vẻ như mục đích của Ninh Miễn là để cho ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, còn mình thì vào phòng bếp dọn dẹp một lát sau đó nhanh chóng cầm giỏ rau đi ra.

"Anh đi mua thức ăn đây. Em ngoan ngoãn ở nhà nhé, đừng có nhúc nhích lung tung đấy."

"Ờ."

Ninh Miễn đi tới trước sô pha xoa xoa tóc cô: "Anh sẽ mua đồ ăn ngon về cho em, em muốn ăn cái gì?"

Dư Tương bình tĩnh bày tỏ: "Cái gì cũng được."

"Tức giận hả?"

"Chút việc nhỏ vậy đã tức giận là hành động chỉ có trẻ con mới làm. Được rồi, anh ra ngoài nhanh lên, đừng quấy rầy em học tập."

Ninh Miễn nhịn cười, cầm giỏ rau lên rồi đi.

Dư Tương nằm trên sô pha học thuộc lòng năm sáu từ đơn. Cảm thấy sợi dây chuyền càng ngày càng nóng, cô không cầm nó lên mà kết nối với Trường Phong luôn.

"Có chuyện gì vậy?"

Trường Phong nghi ngờ hỏi ngược cô: "Sao cô lại cứu Phó Trân Trân?"

Cách xa Ninh Miễn hơn một chút, Trường Phong có thể cảm nhận được những chuyện sẽ xảy ra xung quanh Dư Tương. Trước khi Phó Trân Trân được cứu, Dư Tương đã từng cảm nhận được rằng sợi dây chuyền có nóng lên nhưng sau đó lại nhanh chóng biến mất.

Bởi vì Ninh Miễn tới rất đúng lúc nên Trường Phong bị che lấp dưới ánh hào quang của anh.

Nhưng Dư Tương lại làm bộ như không biết hỏi lại: "Cái gì? Sao cậu lại hỏi như vậy? Cậu đừng có nói là nhiệm vụ cậu phát cho tôi là làm Phó Trân Trân sinh non đó nha. Trước kia cậu chưa hề nói vậy đâu nhé."

Trường Phong: "..."

Bình Luận (0)
Comment