Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 524

Ninh Miễn nhướng mày, nụ cười tươi pha lẫn nét xấu xa: “Được đấy, em cũng có thể thử xem, nói không chừng tư cách được đi du học của anh cũng bởi vậy mà bị hủy bỏ, vừa hay chúng ta đều ở lại Yến Thành, cả đời không rời xa nhau.”

Dư Tương cắn môi, tức giận hừ một tiếng, dựa người lên trên sô pha không để ý tới anh.

Quyển Quyển ngồi xổm trong góc nhìn hai người cãi nhau, nơi khóe miệng vẫn còn nét cười cơ trí khi xem chuyện náo nhiệt, thấy tình hình chiến đấu đã bình ổn xuống, tiền lên phía trước cọ cọ lên chân của Dư Tương.

“Quyển Quyển, lại đây.”

Ninh Miễn vẫy tay một cái, Quyển Quyển liền đi qua.

Dư Tương hừ lạnh, con ch.ó ngốc nuôi mà không thân, những đồ vật thuộc về Ninh Miễn đó, chung quy vẫn không có quan hệ gì với cô.

Hoàng hôn hắt xuống từ cửa sổ, chiếu lên trên người Dư Tương, tóc và lông mi của cô đều được nhuộm lên một ánh vàng, yên tĩnh bình yên giống như một bức tranh sơn dầu.

Nếu như cô bằng lòng nở một nụ cười, bầu không khí sẽ càng tốt hơn.

DTV

Ninh Miễn không chờ được nụ cười của cô, ngược lại chờ được một cuộc điện thoại.

Là Chu Cầm Vận.

Buổi sáng bà gọi điện thoại qua đây, bảo họ đến nhà bà nội Ninh ăn cơm, theo lý thuyết thì nếu buổi chiều không có việc gì sẽ không gọi đến nữa.

“Ninh Miễn, rốt cuộc chuyện của con và Dư Tương là như thế nào?”

“Mẹ, bọn con không sao, Dư Tương đã khỏe hơn một chút, bọn con vừa mới ăn cơm xong.”

Lời nói của Chu Cầm Vận tràn đầy sự nghi ngờ: “Thật sao? Nhưng mà mẹ nghe nói hai người các con hôm nay vẫn chưa ra khỏi nhà, ở nhà có mâu thuẫn cãi nhau, nói các con đang nháo chuyện ly hôn, có việc này không?”

Ninh Miễn ngẩn ra: “Mẹ, mẹ nghe ai nói thế?”

“Là... Dư Lộ, cô em gái kia của Tương Tương, cô ta nói nhìn thấy các con cãi nhau, còn đánh nhau nữa, cô ta lo lắng cho Dư Tương, canh giữ ở gần chỗ các con mãi vẫn không thấy có người đi ra ngoài, rốt cuộc có việc này hay không?”

Còn chưa đến nửa tháng nữa, Ninh Miễn sẽ phải ra nước ngoài, nháo ra việc này không phải tự hủy hoại tương lai hay sao?

Chu Cầm Vận tin tưởng vào con trai của mình, sau khi nghe được mấy lời nói kia của Dư Lộ phản ứng đầu tiên là gọi điện thoại cho bọn họ để xác minh, nếu là giả, phải mau chóng bình ổn xuống, còn phải xem Dư Lộ nói những lời này là có ý đồ gì, lỡ như người này rắp tâm bất lương thì phải mau chóng xử lý.

Ninh Miễn bình tĩnh lại: “Mẹ, sao con có thể đánh nhau với Dư Tương được, bọn con không cãi nhau, Dư Lộ bị bệnh tâm thần, nếu như mẹ nhìn thấy cô ta thì phải cẩn thận một chút, hoặc là nói cho mẹ vợ của con biết, họ biết chuyện này.”

“Hả?”

Dư Tương ở bên cạnh nghe, bỗng nhiên nhào tới cướp điện thoại —

Ninh Miễn ngẩn ra, rất nhanh đã phản ứng lại được, một phát siết chặt lấy cô, thấp giọng nói: “Không được!”

Trong giọng nói ẩn chứa khí thế lôi đình vạn quân, còn có cả sự lo lắng rất rõ ràng.

“Mẹ, Dư Tương phát sốt rất nghiêm trọng, gặp lại mẹ sau.”

Bên kia đường dây Chu Cầm Vận vẫn đang cầm điện thoại chưa phản ứng lại được, ống nghe chỉ còn lại mỗi thanh âm tút tút tút gấp gáp, bà nghĩ một hồi, vẫn là quyết định nghe theo lời con trai nói.

Nhưng bên này, biểu cảm của Ninh Miễn không được coi là đẹp, con ngươi chan chứa đầy sự dịu dàng ấm áp của ngày xưa giờ đây đều là sự lạnh lẽo: “Dư Tương, vừa rồi em muốn làm cái gì?”

Dư Tương cố gắng muốn tránh thoát khỏi anh: “Em muốn nói thật với mẹ, anh giam lỏng em, ngược đãi em, em muốn ly hôn!”

Hai chữ cuối cùng kia đã kích thích tới Ninh Miễn.

“Không thể nào!”

Ninh Miễn bóp chặt hai bả vai của cô: “Anh đã nói rồi, cho dù thế nào chúng ta cũng phải ở bên cạnh nhau.”

Dư Tương sửng sốt, dưới đáy lòng càng sinh ra lửa giận lớn hơn nữa: “Anh dựa vào cái gì mà trói em cả đời?”

Hai người trừng mắt lên với nhau.

Ninh Miễn gằn từng chữ một nói: “Vậy chúng ta sinh một đứa, có con rồi em sẽ không muốn rời đi nữa!”

“Anh, Ninh Miễn, anh vô sỉ!”

Anh không thèm để ý, cười lạnh nói: “Tùy em muốn nói thế nào thì nói.”

Bình Luận (0)
Comment