Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 525

Dư Tương không khỏi rùng mình một cái, nếu mang thai đứa bé, vậy cả đời này cô đều sẽ phải bị trói chặt, ở ngoài kia Dư Lộ không đợi kịp, muốn chiếm cứ thân phận người yêu của Ninh Miễn, chắc chắn sẽ tiếp tục lan truyền lời đồn đến tai cha mẹ chồng, nếu kéo theo cả Kỳ Thao nói những lời đó, vậy thanh danh của cô sẽ nát bét, cả cuộc đời đều hỏng hết.

Không được, không được, tại sao tất cả mọi người đều ép cô?

Đúng lúc này.

【Trường Phong: “Dư Tương, hiện tại cô lựa chọn nhiệm vụ tôi giao cho cô vẫn còn kịp!”】

DTV

Nội tâm Dư Tương bi phẫn, khinh thường nhìn lại nói: 【 Dựa vào cái gì? Là các người đang ép tôi, vất vả lắm tôi mới có một cơ hội để trọng sinh, vì cái gì lại gặp phải các người? Tôi nói rồi, cùng lắm thì cùng chết, tôi sẽ không để cho các người được toại nguyện! 】

【Trường Phong: “Dư Tương, cô muốn làm gì?”】

Nhưng Dư Tương không để ý đến cậu ta, Trường Phong nhớ tới tiếng lòng vừa rồi của cô, có chút hoảng loạn.

【“Dư Tương, cô đừng làm việc ngốc nghếch, nếu cô dám làm chuyện gì có hại với Ninh Miễn, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô!”】

Dư Tương cong khóe miệng, nhìn về phía Ninh Miễn một lần nữa.

“Sinh một đứa con? Ninh Miễn, anh sẽ không cho rằng như vậy là có thể trói chặt được em đấy chứ?”

Trong mắt Ninh Miễn hiện lên vẻ thống khổ, rồi sau đó nhàn nhạt nói: “Đồ mà anh muốn có được, chưa bao giờ có ý định buông tay, cho dù thế nào, em cũng đừng nghĩ đến việc trốn thoát khỏi anh.”

Anh nói rồi cúi đầu hôn qua.

Dư Tương cật lực muốn né tránh, không cho anh hôn, nhưng nửa người trên đều bị người kia ôm chặt vào trong ngực, Dư Tương không thể động đậy, chỉ có thể dùng sức thoát khỏi sự trói buộc của anh.

“Ninh Miễn, anh có ký ức của kiếp trước, em cũng có, chúng ta đường ai nấy đi dựa theo vận mệnh của kiếp trước không tốt sao?”

Dưới đáy mắt Ninh Miễn tràn ngập sự ghen tị và lửa giận: “Không được, đời trước và đời này không liên quan gì đến nhau, anh không bao giờ nghe theo những thứ hư vô mờ mịt mà vận mệnh nói đến đó, em chỉ có thể là của anh, chẳng lẽ mấy năm bên cạnh nhau của chúng ta, em đều không nhớ rõ sao? Vì sao lại phải níu lấy mấy cái đó không buông?”

Cái hôn của anh dừng trên đôi mắt Dư Tương, vừa hung ác lại vừa dịu dàng.

“Dư Tương Tương, là em chủ động đi đến bên cạnh anh, là em trêu chọc anh trước, vậy thì đừng có nghĩ đến chuyện sảng khoái rời đi để lại một mình anh.”

Anh dừng lại một chút, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp bị sự bất an che phủ của cô nhẹ nhàng nói: “Dư Tương, chúng ta sinh một đứa con, có được không?”

Dư Tương cố gắng lui lại phía sau, tránh đi cái hôn của anh, sau đó ngay trong nháy mắt anh sững sờ, hung hăng chập lên cái trán của anh, cốp một tiếng, hai người đều nghe thấy rõ ràng, đều có chút choáng váng.

【Trường Phong: “Dư Tương, cảnh cáo! Cảnh cáo! Cảnh cáo! Không được phép có tâm tư muốn g.i.ế.c hại đối với nhân vật mục tiêu, nếu không cô sẽ hôi phi yên diệt!”】

Ninh Miễn không nghe thấy thanh âm này, trước mắt anh choáng váng vô cùng, nhưng hai tay ôm chặt Dư Tương vẫn không buông ra, trong não vẫn đang hồi tưởng lại những lời nói vừa rồi cô đã nói, còn có một vài bóng dáng loáng thoáng, có cái gì đó giống như thủy triều phóng nhanh về phía anh.

Trước mắt càng ngày càng choáng váng, Ninh Miễn tiến lên phía trước, chống lên trán của Dư Tương.

Anh rơi vào hôn mê.

Dư Tương thử tránh thoát khỏi cái ôm của anh, một bàn tay lui lại phía sau, sờ soạng cái gì đó trong khoảng không giữa sô pha, tự nói với bản thân mình một lần lại một lần dưới đáy lòng, tuyệt đối không thể mang thai, nếu mang thai, vậy cả đời này cô đều phải dây dưa không dứt với Ninh Miễn.

Chi bằng làm hệ thống, làm Ninh Miễn, còn cả Dư Lộ nữa biến mất hết? Như vậy tất cả liền kết thúc, đúng không?

【Trường Phong: “Cảnh cáo!!! Cảnh cáo!!!”】

Cơn đau trong cơ thể Dư Tương kéo đến một cách kịch liệt, làm cho cô gần như không cầm nổi cây trâm trong tay, cô nhớ rõ cây trâm cài này cực kỳ sắc nhọn, đ.â.m vào lòng bàn tay là đã có thể chảy máu, nếu đ.â.m trúng động mạch chủ, sẽ tạo ra thường hợp mất m.á.u quá nhiều.

Gần như là ngay sau khi nảy ra suy nghĩ đó, cơn đau trên người Dư Tương càng nặng hơn, xương cốt cứ như thể đã nứt toác ra thành từng khúc.

Bình Luận (0)
Comment