Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 526

Dư Tương cố gắng giơ chiếc trâm cài lên, từ từ đưa nó vòng ra phía sau Ninh Miễn.

[“Dư Tương!!]

Giọng nói này mạnh mẽ chấn động hồn người, ngoài cơ thể đang đau đớn, lúc này dường như linh hồn cô cũng đang run rẩy. Dư Tương hơi choáng váng một lúc, nhưng vẫn không bỏ cuộc.

Ninh Miễn ở đối diện hơi mở mắt ra, nhưng vẫn chưa tỉnh táo hẳn, thậm chí còn cúi đầu về phía cô.

Dư Tương không buông chiếc trâm cài trong tay ra, cô cắn chặt môi dưới để giữ tâm trí mình tỉnh táo, từ từ giơ chiếc trâm lên.

“Cô dám!”

Sau một tiếng gầm, dường như có một bóng dáng trong suốt bay ra khỏi mặt dây chuyền, linh thú hình Tỳ Hưu chợt lóe lên.

Đồng thời, Dư Tương cảm giác cơ thể mình thiếu đi thứ gì đó, cả người nhẹ bẫng, những cơn đau đớn biến mất nhanh chóng, sau đó cô vội vàng rút tay về, muốn nắm lấy mặt dây chuyền để sát vào n.g.ự.c Ninh Miễn. Môi cô khẽ nhúc nhích, thầm đọc một câu thần chú.

Ngay sau đó, Ninh Miễn mở to mắt, hơi thở mát lạnh, một tay ôm chặt lấy eo cô, một tay nâng lên chạm vào vết m.á.u rỉ ra từ môi cô, vẽ vào không khí một lá bùa.

Là một lá bùa an thần.

Anh vẽ quen tay như thể nó ở sẵn trong cơ thể anh, cứ như vậy mà vẽ ra, bùa an thần bao bọc xung quanh người Dư Tương, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, mang theo sức mạnh làm người khác kính sợ.

Tỳ Hưu trong suốt đang đứng trong không khí phát hiện mình đã mắc mưu, ngạc nhiên một lúc, rất nhanh đã muốn quay lại mặt dây chuyền. Nhưng còn chưa tới gần đã bị Ninh Miễn phát hiện, anh nhẹ nhàng vung tay lên, Tỳ Hưu trong suốt bị đẩy ra, không thể nào tới gần được nữa.

“Chủ nhân?”

Dường như ở cách đó không xa có một lực hút, Tỳ Hưu bị hấp dẫn trong vô thức, rồi bị hút bay vào đó.

Là hướng của chiếc ghế ăn.

Tỳ Hưu trong suốt lập tức thấy sợ hãi, đó là hướng của chiếc ghế ăn, lưng ghế có một vết m.á.u nhàn nhạt, là là bùa triệu hồi, có sức hút tự nhiên với Tỳ Hưu.

Không…

Tỳ Hưu ra sức giãy giụa.

Con rùa nhỏ trốn ở trong góc nãy giờ từ từ đi tới, hơi thở của nó gần như đã thoi thóp, không biết tại sao lại đột nhiên đi về phía Quyển Quyển, người bạn mà ngày thường nó hay chơi cùng.

Xung quanh con rùa nhỏ có một lớp ánh sáng màu đỏ nhạt, Tỳ Hưu cảm nhận được lực triệu hồi tinh linh. Tỳ Hưu trong suốt căm giận cắn răng, từ lúc gặp mặt, cậu ta đã biết mình không thể đối phó với con rùa này. Lúc trước còn không hiểu lý do tại sao, bây giờ đã rõ rồi…

Tỳ Hưu không thể do dự nữa, nó hóa thành một luồng sáng trong suốt, nhanh chóng bay vào trong cơ thể con rùa nhỏ.

Trong phút chốc, hơi thở vốn đã vụt tắt của rùa nhỏ dần dần hồi phục lại, đôi tròng mắt vô hồn cũng đã có sức sống.

Quyển Quyển đi tới đi lui tìm người bạn tốt của mình, nhìn thấy rùa nhỏ thì rất phấn khích chạy tới, lúc sắp tới gần, bỗng nhiên nó dừng lại, khịt mũi ngửi ngửi, sau đó không vui đá một cái.

Rùa nhỏ nằm bò trên mặt đất, chỉ lộ ra cái đầu, há miệng muốn cắn, Quyển Quyển lại đá thêm một cái làm cậu ta ngã chổng vó.

Rầm…

Hai người đang ngồi trên sô pha vẫn chưa chú ý tới động tĩnh nhỏ này, Dư Tương đọc thần chú xong thì miễn cưỡng mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Ninh Miễn, cô bỗng nghĩ tới điều gì đó, còn đang ngạc nhiên thì thấy trước mắt mình tối sầm, sau đó ngất đi vì kiệt sức.

Cô dựa đầu lên vai anh, bàn tay đang nắm chặt dần thả lỏng, chiếc trâm cài trong tay rơi xuống sô pha.

Ninh Miễn im lặng ôm lấy cô, cọ cằm lên trán cô, chậm rãi đứng dậy bế ngang người cô lên đưa vào chiếc giường trong phòng ngủ chính.

Ánh hoàng hôn vàng kim đã chìm vào màn đêm, ánh sáng trong phòng mờ nhạt.

Ninh Miễn đặt cô lên giường, khom lưng quan sát, nghe được hơi thở vững vàng của cô mới thấy yên tâm, ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt đang chìm vào giấc ngủ yên bình, ánh mắt hiện lên vẻ thương xót, cúi người hôn vào giữa trán cô.

“Vất vả cho em rồi.”

Dư Tương không bị nụ hôn nhẹ nhàng này đánh thức, nhưng tinh thần đã thả lỏng, chìm vào giấc ngủ sâu.

Khi được xử lý vết thương trên miệng, cô nhíu mày lại, bàn tay đang cầm bông y tế của người ngồi ở mép giường cố gắng làm cẩn thận hơn, khi miệng vết thương dần khép lại, anh lại đút nước cho cô.

Ban đêm dần trở nên thoải mái, quần áo đẫm mồ hôi, cơ thể dính nhớp đã biến mất.

Dư Tương trở mình, đạp chiếc chăn trên người mình ra, loáng thoáng nhìn thấy chiếc xương bướm tinh xảo xinh đẹp, một lát sau, có người nhẹ nhàng đắp chăn lại cho cô.

DTV

Khi ánh mặt trời vừa hửng sáng, em bé chưa đầy một tuổi của gia đình ở lầu trên bắt đầu khóc, tiếng khóc đứt quãng truyền tới.

Dư Tương nghe thấy thì nhíu mày, bắt đầu xoay người trên giường, muốn cách xa âm thanh ầm ĩ này, mí mắt khẽ nhúc nhích, dường như đã sắp tỉnh lại.

Bình Luận (0)
Comment