Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 72

Mãi đến khi tan cuộc, Ninh Miễn tiễn bạn bè đi trước. Vì quần áo bị mỡ làm bẩn nên Dư Lộ về sớm nhất. Người có nhà trong đại viện cũng kết đôi kết ba chào về. Tất nhiên Tiết Đồng sẽ ở lại đến cuối cùng, còn đang kéo Chu Tư Vi đi ngắm hoa của bà Ninh.

Khương Duệ Quân còn đang kéo Dư Tương và Bùi Thừa Quang đi chơi bài. Trên mặt Khương Duệ Quân đã bị dán không ít giấy rồi nhưng vẫn không chịu thua.

Dư Tương yên lặng phỉ nhổ: "Ê, cậu có cần vậy không hả? Người ta là mượn rượu tiêu sầu, còn cậu đây là có ý gì chứ?"

Khương Duệ Quân mất hứng nói: "Tôi đang muốn chứng minh có phải vận may của tôi thật sự không tốt không."

"Thế bây giờ đã chứng minh được rồi đó."

Khương Duệ Quân buồn đến tận cùng, mất hứng ghé vào trên bàn: "Dư Tương, cậu nói xem lý do là gì?"

DTV

"Lòng dạ con gái ngay cả con gái cũng chưa chắc đã có thể đoán được."

"Ôi... Đây là cảm giác thất tình sao?"

Dư Tương duỗi thắt lưng một cái: "Dù sao thì tôi cũng không chơi với cậu nữa, tôi về nhà nằm đây. Cậu tự mà buồn một mình đi, có khi còn có thể trở thành một thế hệ nhà thơ ấy chứ."

Khương Duệ Quân cho cô một ánh nhìn xem thường. Bùi Thừa Quang ở bên cạnh cười ngây ngô xem cuộc vui.

Lúc Dư Tương đứng lên muốn đi thì không biết Ninh Miễn chạy từ đâu ra mà trên tay còn cầm một cái rổ nhỏ, nhẹ nhàng nói: "Đây là đồ mà bà nội tôi muốn đưa cho bà ngoại Lâm, còn có cả hoa sơn chi bà ấy nhờ dì Hạnh cắt cho cô nữa. Cô mang về đi."

Dư Tương cúi đầu nhìn thì thấy quả thật trong cái giỏ nhỏ có gần hai mươi đáo sơn chi trắng nõn, một ít kẹo cùng với một hộp chocolate giấu phía dưới mấy bông sơn chi kia.

Ninh Miễn hất hất cằm với Khương Duệ Quân, lại kín đáo cười với Dư Tương. Cả ngày bận rộn nhưng cả người anh vẫn nhẹ nhàng thoải mái như trước.

Dư Tương cười tươi sáng: "Em biết rồi, cảm ơn anh Ninh Miễn."

Tiết Đồng ở phía xa nghe thấy lời này thì không khỏi phẫn hận, nhỏ giọng nói thầm: "Cô ta là cái thá gì chứ. Hai chị em nhà này đều khiến người khác chán ghét."

Ghét nhất là con bé Dư Lộ kia, chó cắn người trong âm thầm.

Chu Tư Vi bị dọa lùi ra xa hơn chút: "Cô đừng tức giận vậy chứ."

Lúc thì khóc lúc thì cười, cô chủ bệnh thần kinh nhà ai dám đưa tới đây thế này?

Dư Tương và Bùi Thừa Quang về cùng nhau. Mà vị khách kia thì ở lại nhà họ Ninh mãi đến cuối cùng mới chịu đi. Ninh Triệt là người trong nhà nên phải cùng ăn cơm chiều, thuận tiện chờ bà Ninh về chọc ghẹo em họ.

"Bà nội, hôm nay Tiểu Miễn thêm cho nhà chúng ta một quy định đấy."

Bà Ninh tò mò hỏi: "Cái gì cơ?"

Ninh Triệu nói chuyện không cho mở băng nhạc ra rồi chờ xem kịch vui. Thế nhưng bà Ninh lại trừng mắt liếc anh ta trước: "Vậy liên quan gì đến cháu hả? Cháu có đồng ý hay không thì sao nào. Đừng tưởng rằng có Tiểu Miễn ủng hộ nhé! Cháu không muốn tìm đối tượng kết hôn, bà sẽ không bỏ qua cho cháu đâu!"

Ninh Miễn cười nhìn anh họ mình dẫn lửa thiêu thân. Ninh Triệt buồn bực kéo anh lùi về phía sau.

Bà lão lại ưu sầu thở dài, suy nghĩ một hồi rồi gọi dì Hạnh qua: "Hạnh Chi, hôm nay dì ở nhà thấy sao?"

"Tiểu Miễn đối với ai cũng như nhau, vả lại cơ bản là con gái tới đây cũng không được mấy người nên không nhìn ra cậu ấy đang nghĩ gì..."

"Chính vì tới ít nên mới nhìn ra được sự khác biệt đấy. Đây là những người tôi có thể nghĩ ra rằng thằng bé sẽ quen biết. Chẳng lẽ không có sự quan tâm đặc biệt nào đối với bất kỳ ai trong số họ sao?"

Dì Hạnh nghĩ nghĩ rồi chợt nghĩ ra điều gì đó, bèn nói: "Có một người! Lúc sắp tan tiệc, Tiểu Miễn bảo tôi đi cắt hoa, còn bỏ cả kẹo mà bà để cho Tương Tương cùng một hộp chocolate vào cùng một cái rổ nhỏ, sau đó đưa cho đứa cháu ngoại Tương Tương nhà họ Bùi!"

"Thật á?"

"Tôi tự mình chuẩn bị mà, sao có thể giả được chứ!"

Bà Ninh vui vẻ nhướng đuôi lông mày: "Tốt quá rồi, có điều này là được, cái này tốt!"

Thế mà còn có thể nghĩ ra việc tặng chocolate cho con gái nhà người ta. Cháu trai của bà cũng không phải đầu đất thật. Vừa rồi bà trách nhầm thằng bé rồi!

"Đúng rồi, chúng ta cứ xem như không biết chuyện này đi. Hai người qua lại gần nhau, nếu bóc ra nhanh quá hai đứa nhỏ sẽ ngại đấy."

Dì Hạnh vội vàng đồng ý.

Hắt xì...

Dư Tương hắt xì một cái. Sau khi cô cắm xong hoa sơn chi thì lấy hộp chocolate ra đưa tới trước mặt Dư Lộ: "Này, anh Ninh Miễn bảo đây là quà Duệ Quân đưa cho em nên bảo chị mang giùm về cho em này."

Nụ cười của cô vừa mang vẻ cười trên nỗi đau của người khác vừa mang vẻ may mắn.

Bình Luận (0)
Comment