Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 73

Người nhà họ Bùi không ở đây, trong nhà chỉ có hai người bọn họ.

Dư Lộ vờ như không hiểu ý cô, uyển chuyển nói: “Chị, em không thích ăn chocolate, chị ăn đi.”

Chocolate bị đẩy đến trước mặt Dư Tương, cô cúi đầu nhìn bọc giấy, cô không hiểu lắm những chữ viết nước ngoài ở phía trên, nhưng lại rất tò mò hâm mộ.

“Em thật sự không quan tâm chị mở ra rồi?”

Dư Lộ gật đầu.

Dư Tương mở gói, lấy ra một miếng cắn một góc, vị đắng đã lâu không gặp kích thích đầu lưỡi, cô nhíu mày, làm bộ như không có việc gì nuốt xuống, sau đó ra vẻ ghét bỏ đẩy ra: “Sao không ngọt vậy, không ăn được, không ăn.”

Đáy mắt của Dư Lộ ẩn chứa một tia khinh thường: “Chị, nghe nói chocolate có vị như vậy đó, người nước ngoài đều ăn như thế, khi còn nhỏ chúng ta cũng ăn thử một chút, rất đắt.”

Dư Tương vội vàng nhấn mạnh trước mặt cô ta: “Chị biết rồi, không cần nhiều lời! Đây, trả lại cho em!”

Giống như phô trương thanh thế, che giấu sự vô tri của chính mình.

Thật ra lúc nhỏ điều kiện gia đình của các cô không bằng hiện tại, đã bao giờ được ăn chocolate đâu chứ.

“Đúng rồi, Khương Duệ Quân thích em, sao em không đồng ý vậy? Hì hì, anh Ninh Miễn cũng biết chuyện này, em đoán bà ngoại bọn họ có biết không?”

Cô lại cảm thấy may mắn, thanh niên xuất sắc nhất trong viện là Ninh Miễn, ai có thể kết hôn với anh quả thực chính là đối tượng hâm mộ của tất cả cô gái, mà Ninh Miễn lựa chọn trả lại chocolate mà lẽ ra Khương Duệ Quân nên đưa cho Dư Lộ, vậy chứng minh rằng Ninh Miễn không có tâm tư gì với Dư Lộ, ít đi một đối thủ cạnh tranh.

Dư Lộ lập tức cẩn thận, khó xử nói: “Chị, bây giờ em còn chưa muốn nghĩ tới chuyện kết hôn hay không kết hôn, chị… đừng nói cho người trong nhà chuyện này được không?”

Dư Tương nhướng mày, châm chước nửa ngày mới đồng ý: “Vậy được rồi, không nói thì không nói, còn nữa, chị chưa hỏi em đó, sao em biết nhiều về anh Ninh Miễn như vậy?”

Sau đó cô dần dần lộ ra vẻ phòng bị.

Dư Lộ thu hết biểu tình của cô vào trong mắt, ôn nhu giải thích: “Như hôm đó em nói với chị, là bởi vì con của giáo viên trong trường học kiến trúc nên mới biết được một chút, em cũng không biết nhiều về Ninh Miễn.”

Dư Tương cũng không cảm kích, không khách khí đặt câu hỏi: “Hôm nay Tiết Đồng kia đâu, người nhà cô ta làm gì?”

“Cha cô ấy cùng đơn vị với chú Ninh, Ninh Miễn và Tiết Đồng cùng nhau lớn lên, có lẽ quen biết một ít, nhưng em cảm thấy thái độ của Ninh Miễn với chị tốt hơn, chị, có phải chị với Ninh Miễn…”

Dư Lộ cẩn thận nhìn chằm chằm Dư Tương thay đổi sắc mặt.

“Em đừng nói bậy, chị chỉ tùy tiện hỏi chút, tò mò mà thôi.”

Giọng điệu của Dư Tương chính là giấu đầu lòi đuôi, nói xong rũ mắt nhìn gói chocolate, nhưng sự rụt rè này không duy trì được lâu, lại thành thục nói: “Dư Lộ, chị cảm thấy Duệ Quân cũng không tồi, em có thể suy xét một chút.”

Dư Lộ cười khổ, dò xét nói: “Chị, em cảm thấy người trong nhà rất xem trọng chị và anh Duệ Quân, dì Lâm cũng khen chị, hai người còn là học sinh cùng trường, thấy thế nào cũng rất xứng đôi.”

Dư Tương bĩu môi: “Không phải cậu ta thích em sao, em không cần đẩy cho chị? Chị mới không cần! Nhưng nhà họ Khương cũng không tệ lắm, em thật sự không nên từ chối.”

Cô lại bắt đầu tiếc hận.

“Chị, chuyện này em vẫn muốn nghe ý kiến của ba mẹ.”

DTV

Tính nhẫn nại của Dư Tương không tốt: “Tùy em, chị không quản nhiều như vậy!”

Nói xong liền về phòng.

Dư Lộ nhìn theo bóng lưng của cô, đáy mắt lóe lên một tia hiểu rõ, quả nhiên như thế, chỉ cần thứ mà cô muốn Dư Lộ đều sẽ đoạt lấy, cô ta không muốn Khương Duệ Quân, Dư Tương rõ ràng luyến tiếc điều kiện nhà họ Khương, cũng nhất quyết không nhặt rác.

Vẫn là một ả nữ nhân ngu xuẩn mà thôi.

Dư Lộ nhíu mày nhìn gói chocolate đã bị ăn một góc, thừa dịp trước khi người trong nhà trở về bỏ vào cặp của mình, không bao lâu, Bùi Thừa Hãn đầu đầy mồ hôi trở về từ bên ngoài, trong tay cầm một lọ thuốc bôi bỏng.

“Lộ Lộ, em cầm thuốc này đi, miễn cho chỗ bị phỏng để lại sẹo.”

Sau khi bọn họ trở về mới phát hiện, một mảng da đỏ lúc ấy chậm rãi phồng rộp, Bùi Thừa Hãn tự trách không thôi, quay về lập tức chạy ra ngoài tìm thuốc bôi bỏng.

Dư Lộ mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn anh.”

Bình Luận (0)
Comment