Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 730

Mẹ Tần khẽ thở dài, giọng đầy nặng nề.

"Lúc đó, ngoài anh trai con và bạn gái của nó ra thì trong xe còn có thêm một người bạn nữa. Tổng cộng là ba người. Sau khi tai nạn giao thông xảy ra, chỉ có mỗi người bạn kia may mắn sống sót. Cũng nhờ vậy mà bố mẹ mới biết được mọi chuyện."

Bà ngừng lại một chút, mắt hơi đỏ lên, rồi tiếp tục với giọng u uất:

"Ây dà, anh trai con... Nó cũng chẳng phải là người tốt lành gì. Đang yên đang lành lại đi làm khổ con gái nhà người ta. Tuy nói rằng tai nạn là do cô gái kia lái xe, nhưng bố mẹ vẫn không dám trách móc gì phía họ. Dù gì cũng là anh trai con làm sai trước. Là do bố mẹ không dạy dỗ nó đến nơi đến chốn, để nó lớn lên thành ra một kẻ vô liêm sỉ như vậy."

"Anh trai con mất rồi... Bố mẹ suy sụp lắm. Dù nó có tồi tệ thế nào thì cũng là đứa con bố mẹ nuôi nấng suốt mười mấy năm trời. Vậy mà nói chết là chết, nói đi là đi, không còn lại gì nữa."

Bà quay sang nhìn Tần Dực Nhiên, đôi mắt dường như chứa cả một quãng đời mỏi mệt.

"Vì vậy, mẹ mới bất chấp tuổi tác cao mà sinh ra con. Như một hy vọng cuối cùng."

"Con và anh trai con... thực sự rất giống nhau. Cứ như được đúc từ một khuôn. Nhưng may mắn là con không giống nó ở tính cách. Con ngoan hơn, biết nghĩ hơn, khiến bố mẹ yên tâm hơn nhiều. Nếu ngày xưa anh trai con chỉ cần có được một nửa cái sự chín chắn và dịu dàng của con, thì có lẽ đã không xảy ra bi kịch đó rồi..."

Trong đầu Tần Dực Nhiên như có sợi dây vô hình nào đó vừa bị cắt đứt.

Cậu thật sự có một người anh trai.

Và người anh ấy — là một kẻ tồi tệ.

Anh ta không chỉ phản bội tình cảm của người khác, mà còn gián tiếp hại chết một cô gái.

Tần Dực Nhiên lặng người, tay cầm điện thoại mà chẳng biết phải nói gì. Một lúc sau, cậu lặng lẽ cúp máy, rồi lên sóng kể lại sự việc một cách đơn giản cho mọi người nghe.

Phần bình luận lập tức bùng nổ:

[Trời đất ơi, từ nay phải cẩn thận hơn khi yêu người đẹp trai rồi! Đẹp trai không có nghĩa là nhân cách cũng đẹp đâu nha!]

[Cô gái kia thật sự đáng thương quá... Những kẻ không chung thủy, dù có đẹp đến đâu, cũng không đáng được tiếc thương.]

Tần Dực Nhiên ngồi trầm ngâm, chợt lẩm bẩm: "Không lẽ... cô gái quấn lấy em gần đây chính là người bạn gái đã chết trong tai nạn giao thông năm đó? Cô ấy tưởng em là anh trai nên tìm đến để báo thù sao?"

Kỷ Hòa khẽ cười, lắc đầu đáp: "Không phải đơn giản như vậy đâu. Anh trai cậu còn làm ra nhiều chuyện tệ hại hơn thế nữa. Cô gái chết trong tai nạn giao thông chỉ là một trong số những người từng bị anh ta tổn thương. Nhưng cuối cùng... anh ta đã gặp phải quả báo sau khi dây vào hoa khôi của khoa."

Tần Dực Nhiên mở to mắt, tim đập mạnh: !!!

Đây... có còn là buổi xem bói bình thường nữa không? Rõ ràng là một buổi họp mặt để vạch trần mọi tội lỗi thời sinh tiền của Tần Dực Quân thì đúng hơn!

Kỷ Hòa nói tiếp, giọng bình thản mà lạnh lẽo:

"Người chết rồi sẽ trở thành quỷ, nhưng không phải ai cũng được đầu thai. Có ba loại người không đi đầu thai được. Một là họ vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành nên cố nán lại; hai là do những lý do đặc biệt khiến họ bị kẹt lại; còn loại thứ ba – nguy hiểm nhất – là những người chết vì ám ảnh quá sâu, họ không biết mình đã chết, cứ mãi lặp lại quá khứ. Loại đó gọi là địa phược linh."

Tần Dực Nhiên dần hiểu ra: "Ý chị là... Úc Liễu Tư từng học ở trường đại học em sao?"

Kỷ Hòa gật đầu: "Phải. Cô ấy chết tại nơi đó, nên linh hồn vẫn quanh quẩn ở trường. Lặp lại cuộc sống khi xưa, và một lần nữa, yêu một người giống với Tần Dực Quân."

Nghĩ đến đó, Tần Dực Nhiên bỗng cảm thấy lòng chùng xuống.

Nữ quỷ ấy… thật ra cũng đáng thương.

Yêu một người đến mức chết đi vì họ, rồi sau khi chết vẫn còn cố níu lấy chút ký ức, dù là nhầm lẫn cũng cam lòng.

"Em sẽ thử hỏi dì quản lý ký túc xá!" – cậu đột nhiên nói – "Nếu thực sự từng có sinh viên chết ở đây, dì ấy chắc chắn biết!"

Nói rồi, Tần Dực Nhiên vội vàng lao xuống lầu, tay cầm điện thoại vẫn chưa buông.

Cậu khéo léo hỏi dò: "Dì ơi... dì có nhớ sinh viên tên là Tần Dực Quân không ạ?"

Dì quản lý liếc nhìn cậu, lập tức nhớ ra: "Ôi trời, biết chứ! Cái thằng đó từng ở khu ký túc này. Ghê lắm, dây dưa với biết bao cô gái. Sau này thì nghe đâu gặp tai nạn giao thông, chết rồi."

Tần Dực Nhiên chớp lấy điểm mấu chốt: "Tần Dực Quân cũng từng ở trong ký túc xá này sao ạ?"

"Đúng rồi." – dì gật đầu, nhìn cậu với ánh mắt bán tín bán nghi – "Sao thế? Bộ con tính hỏi... cái giường mà Tần Dực Quân từng nằm, giờ còn ai dùng không à?"

Tần Dực Nhiên vừa nghe dì quản lý ký túc xá nói vậy thì như bị sét đánh ngang tai.

"Tất nhiên là có người đang sử dụng rồi," dì quản lý nói bằng giọng đương nhiên, "cái thằng đó chỉ ngủ ở cái giường đó thôi, có phải là chết ở trên đó đâu mà không dùng được chứ? Không lẽ để phí ra à? Tụi con là sinh viên đại học, tin vào khoa học cơ mà, chẳng lẽ cảm thấy xui xẻo hả?"

Tần Dực Nhiên lập tức căng thẳng: "Dì ơi, vậy chiếc giường mà anh ta từng ngủ là cái nào ạ?"

Dì quản lý hơi khựng lại một chút, hình như không ngờ cậu lại hỏi kỹ đến vậy. Nhưng thấy cậu tha thiết quá, bà đành cố nhớ lại.

"Dì nhớ mang máng là… phòng 317, giường số 2."

Tần Dực Nhiên chết đứng.

Đó chính là chiếc giường cậu đang ngủ!

Lòng cậu bỗng lạnh buốt. Mọi chuyện như đã được sắp đặt từ trước — cậu là em trai của Tần Dực Quân, hai người giống nhau như đúc, cùng thi đậu vào ngôi trường này, lại ở ngay căn phòng, nằm đúng chiếc giường của người anh đã chết.

Tần Dực Nhiên cố xua đi cảm giác rờn rợn, lắc đầu mấy cái rồi hít một hơi sâu, tiếp tục hỏi: "Dì ơi, thật ra ngoài chuyện của Tần Dực Quân, trường mình còn từng có sinh viên nào khác mất không ạ?"

Trong đầu cậu hiện lên cái tên Úc Liễu Tư.

Cô ấy quen với Tần Dực Quân từ thời đại học, nếu Tần Dực Quân chết, cô ấy chắc chắn cũng liên quan.

Dì quản lý cau mày, vẻ mặt cảnh giác: "Này, cái thằng nhóc này, con hỏi mấy chuyện này làm gì vậy? Trường có quy định giữ kín mấy chuyện như thế, nếu dì nói lung tung rồi bị phát hiện thì mất việc như chơi!"

Tần Dực Nhiên cười tít mắt, đổi giọng ngọt ngào: "Chị ơi~ em năn nỉ đó, chị kể em nghe một chút thôi mà~"

Cậu vừa đẹp trai lại còn kêu một tiếng "chị" nghe ngọt như rót mật vào tai, dì quản lý tuy gần sáu mươi nhưng vẫn không nhịn được mà đỏ mặt, tim mềm nhũn ra.

"Ờ thì... chết thì chắc chắn là từng có. Hầu như trường nào cũng từng có sinh viên gặp chuyện không may. Dì làm ở đây bao năm rồi, nghe được không ít chuyện."

Tần Dực Nhiên vội vàng hỏi tiếp: "Vậy trong số đó có ai tên là Úc Liễu Tư không ạ?"

Dì lắc đầu: "Tên này dì chưa nghe bao giờ, có thể là không. Nhưng mà nếu con nói là xảy ra vào khoảng thời gian Tần Dực Quân gặp tai nạn... thì dì cũng nhớ mang máng một chuyện."

"Chuyện gì vậy ạ?"

Dì nhíu mày, cố lục lọi ký ức: "Dì nhớ có một cô gái... hình như nhảy lầu tự tử. Nghe nói là vì bị người ta đồn đãi lung tung, bị trầm cảm rồi nghĩ quẩn. Nhưng cụ thể thế nào thì dì không rõ lắm đâu."

"Con bé đó chết ở đâu vậy ạ?"

"Trên gác chuông. Nó nhảy từ trên đó xuống. Sau vụ đó, tầng trên của gác chuông bị bỏ hoang, chẳng ai dám lên nữa. Nghe đâu tối om, âm u, cứ như có gì đó không sạch sẽ."

Gác chuông? Tần Dực Nhiên lập tức nhớ ra nơi đó — tòa nhà cao nhất trường, mỗi khi đến giờ lại ngân vang tiếng chuông trầm lắng.

Cậu nghĩ, mình phải đến đó một chuyến.

Vừa bước ra khỏi ký túc xá, ánh mắt cậu bất chợt lướt qua một bóng người quen thuộc. Cô gái mặc váy đỏ, mái tóc dài, đứng lặng lẽ ven đường — là Úc Liễu Tư.

Nếu là trước kia, chắc chắn cậu sẽ vui vẻ vẫy tay chào cô.

Nhưng giờ đây…

Nghĩ đến việc cô là một hồn ma, sống nhờ ký ức và chấp niệm, toàn thân Tần Dực Nhiên liền nổi da gà.

Đáng sợ hơn nữa là, cô vẫn luôn nhận nhầm cậu là Tần Dực Quân. Nếu một ngày cô nhớ ra mọi chuyện, bùng nổ oán khí thì sao? Nếu cô muốn giết cậu để trả thù?

Không dám nghĩ thêm nữa, Tần Dực Nhiên cúi gằm mặt, giả vờ không nhìn thấy gì, rồi co giò chạy thẳng một mạch.

Úc Liễu Tư đứng giữa dòng người, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng cậu khuất dần trong ánh chiều tà...

Bình Luận (0)
Comment