Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 731

Tại gác chuông cũ kỹ của khu ký túc xá.

Đúng như lời dì quản lý từng nói, từ sau cái chết của một sinh viên, nơi này gần như bị bỏ hoang hoàn toàn. Gác chuông phủ đầy bụi bặm, không khí ngột ngạt đến mức khiến người ta khó thở, mỗi bước chân đều khua lên lớp bụi dày đặc, làm Tần Dực Nhiên ho sặc sụa.

Ánh sáng bên trong lờ mờ. Công tắc điện trên tường đã hỏng từ lâu, nên hoàn toàn không thể bật đèn. Khi mới bước vào, mắt cậu tối sầm lại, một cảm giác bất an lập tức len lỏi khắp người.

Dì quản lý từng nói rằng Úc Liễu Tư đã nhảy xuống từ tầng cao nhất của gác chuông.

Nhưng tiếc là cánh cửa dẫn lên nóc đã bị khóa bằng một ổ khóa lớn, dày cộp và gỉ sét. Tần Dực Nhiên không phải kiểu người có kỹ năng phá khóa, nên chỉ đành loanh quanh tầng dưới, hy vọng tìm được chút manh mối nào đó.

Song, ngoài bụi bặm và sự im lặng rợn người, cậu chẳng phát hiện được gì cả.

Đang định quay đầu rời khỏi nơi này, đột nhiên—cậu nghe thấy tiếng bước chân vọng lên từ cầu thang phía dưới.

Tiếng bước chân chậm rãi, nặng nề, từng bước một như gõ thẳng vào tim.

Toàn thân Tần Dực Nhiên lập tức căng cứng.

Nơi này rõ ràng bị bỏ hoang, làm gì có bạn học nào tới đây? Thế thì... người đang lên kia là ai?

Hoặc... liệu có chắc đó là con người?

Cậu nuốt khan một ngụm nước bọt, lấy hết can đảm lén ló đầu ra khỏi bậc cầu thang để nhìn xuống.

Dưới ánh sáng mờ nhạt, cậu thấy một cô gái đang bước từng bước chậm rãi lên lầu.

Cô mặc áo đỏ và váy đen, mái tóc dài rũ xuống che hết khuôn mặt, khiến người ta không nhìn rõ diện mạo.

Nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng ấy, linh cảm trong lòng Tần Dực Nhiên đã réo lên dữ dội.

"Úc Liễu Tư... Là cô ấy!"

Tim cậu đập thình thịch.

Nhưng sao cô ấy lại biết cậu đến đây? Cô ấy đi theo cậu ư? Mục đích là gì chứ? Đừng bảo... là để đòi mạng?

Cậu vô thức lùi lại vài bước, sống lưng lạnh toát. Lối ra duy nhất đã bị cô ta chắn mất rồi, muốn xuống cũng phải đi ngang qua cô ấy — chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới.

Càng nghĩ càng lạnh sống lưng.

Cậu nghĩ đến việc gọi Kỷ Hòa cầu cứu qua phòng livestream, nhưng lại sợ tiếng nói phát ra sẽ khiến cô ta chú ý. Thế là cậu chỉ có thể ngồi bệt xuống, tay run rẩy ôm chặt điện thoại.

Lúc này, màn hình livestream cũng đang hiển thị bóng dáng "nữ quỷ áo đỏ", người xem lập tức phản ứng:

"[Này, lần này anh trai nhà mình hết đường về rồi phỏng?]"

"[Ơ, cho tôi hỏi, có phải tôi đang thấy ma thật không vậy?]"

"[Có cần gọi 113 không trời?]"

"[Không sao đâu, còn có chị Kỷ Hòa ở đây mà. Mọi người cùng niệm: yêu ma quỷ quái mau đi đi, yêu ma quỷ quái mau đi đi...]"

Chỉ riêng Kỷ Hòa là vẫn trầm mặc theo dõi. Cô không nói một lời, ánh mắt nghiêm túc nhìn màn hình.

Trong khi cơn hoảng sợ dâng đến tột đỉnh, Tần Dực Nhiên bỗng chốc thấy rõ khuôn mặt cô gái đang tiến lại gần.

Khoảnh khắc ấy, cậu sững sờ.

— Không phải Úc Liễu Tư!

Cô gái ấy... là người quen!

Cậu nhìn cô đầy sửng sốt: "Joey?"

Joey – giảng viên xinh đẹp của khoa Máy Tính.

Cô gái kia cũng nhận ra cậu: "Tần Dực Nhiên? Sao em lại ở đây vào giờ này?"

Tần Dực Nhiên khổ sở muốn nói mà không biết bắt đầu từ đâu. Cậu còn đang định hỏi ngược lại câu đó đây!

Bình thường, cậu vốn không thân thiết với Joey. Cô chỉ là giảng viên từng dạy vài lớp đại cương. Nhưng trong ấn tượng, Joey luôn dịu dàng, xinh đẹp, ăn mặc tao nhã... không ngờ hôm nay lại thấy cô lảng vảng trong gác chuông bỏ hoang, mặc váy đỏ như đang hóa thân thành nữ chính phim kinh dị.

Nhưng càng khiến cậu ngạc nhiên hơn, là thứ Joey đang cầm trên tay — một bó hoa trắng muốt.

Cậu nhìn chăm chăm vào bó hoa, trong lòng hiện lên vô số câu hỏi. Mang hoa đến gác chuông làm gì chứ?

Joey như đọc được sự nghi hoặc trong ánh mắt của cậu, bèn mỉm cười nhẹ nhàng.

"Cô đến thăm một người bạn cũ," cô nói, giọng trầm xuống, "Bạn ấy... đã từng nhảy từ nơi này xuống."

Tần Dực Nhiên trừng to mắt, như vừa bắt được một sợi chỉ dẫn đường.

Joey... quen biết với Úc Liễu Tư sao?

Nếu đúng vậy thì chuyến đi đến gác chuông lần này không hề uổng công rồi!

Tần Dực Nhiên vội vàng hỏi:
"Người bạn mà cô nói… có phải họ Úc không ạ?"

Joey hơi bất ngờ, quay sang nhìn cậu với ánh mắt dò xét:
"Đúng vậy. Nhưng sao em biết?"

Chuyện này đã xảy ra gần hai mươi năm trước, lại còn bị nhà trường giữ kín bưng. Với cả, ngày nay sinh viên mới vào trường gần như không thể nào nghe được những chuyện cũ thế này.

Tần Dực Nhiên tất nhiên không thể nói thật rằng: “Bởi vì bạn cô ấy đang nhận nhầm em thành người đàn ông mà cô ấy từng thích, ngày nào cũng theo em như hình với bóng."

Cậu đành chống chế bằng một lý do mơ hồ:
"Em chỉ tình cờ nghe được một chút thôi ạ. Em nghe nói cô ấy nhảy lầu tự tử… nhưng vì sao lại như vậy ạ?"

Joey im lặng trong chốc lát. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt cô vụt qua một tia lạnh lẽo.

"Bởi vì cô ấy gặp phải một kẻ khốn nạn."

Joey hít nhẹ một hơi rồi kể tiếp, giọng trầm xuống:
"Chuyện này xảy ra mười chín năm trước. Lúc đó cô và Úc Liễu Tư cùng học ở trường đại học này. Tụi cô rất thân nhau. Cô ấy là một cô gái hiền lành, trầm tính và có phần nhút nhát. Rồi một ngày, cô ấy phải lòng một nam sinh tên là Tần Dực Quân."

"Hôm đó, anh ta đang chơi bóng rổ ở sân thể dục thì vô tình ném bóng trúng đầu của Úc Liễu Tư. Sau đó anh ta chạy lại, vừa cười vừa vội vàng xin lỗi. Khi đó tụi cô cứ nghĩ đó là sự lịch thiệp, là hành động của một chàng trai tử tế."

Joey khẽ lắc đầu, gương mặt đầy vẻ tiếc nuối:
"Nhưng giờ nghĩ lại… ngay từ đầu anh ta đã chẳng có chút thiện ý gì với Liễu Tư cả. Sau khi nhìn thấy vẻ ngoài giản dị và khuôn mặt không nổi bật của cô ấy, anh ta bật cười, kiểu cười mỉa mai. Có thể lúc đó anh ta chỉ thấy buồn cười chứ không hề nghiêm túc xin lỗi."

"Nhưng Úc Liễu Tư lại là người chưa từng yêu đương, cũng chưa từng gặp ai đẹp trai như vậy. Cho nên... cô ấy nhanh chóng rung động."

Bánh răng số phận bắt đầu xoay chuyển từ khoảnh khắc đó.

"Thời đó khác bây giờ nhiều. Muốn bày tỏ tình cảm, đâu có mạng xã hội hay tin nhắn. Úc Liễu Tư thích anh ta đến mức lấy hết can đảm để viết thư tình. Một lá, rồi lại một lá... Cô ấy mong rằng những bức thư ấy sẽ khiến anh ta cảm động."

"Nhưng Tần Dực Quân là loại người như thế nào? Một kẻ chẳng hề xứng đáng với tấm chân tình ấy. Anh ta không những không cảm động, mà còn đem những bức thư ra khoe khoang như chiến tích, truyền khắp lớp, thậm chí cười cợt: 'Loại con gái như thế mà dám theo đuổi tôi, mặt dày thật đấy. Xấu như vậy, tôi còn chẳng thèm chơi.'"

Joey dừng lại, đôi mắt đượm buồn.

"Ngày ấy, đi đâu cũng nghe thấy người khác xì xào về Úc Liễu Tư. Có người chê cười, có người khinh miệt, có người tỏ ra thương hại... Nhưng lời nói của họ đều là những mũi dao lạnh lùng."

"‘Nhìn kìa, đó là cô gái bị Tần Dực Quân từ chối đấy.’"

"‘Xấu thật, bảo sao bị từ chối. Còn dám viết thư nữa chứ.’"

"‘Tưởng mình là ai mà theo đuổi hoa khôi nam sinh vậy? Cũng tự tin quá đấy.’"

Joey siết nhẹ hai tay.
"Đối với một cô gái trẻ, mới bước chân vào đời, bị cả một lớp, một khoa nhìn mình như một trò cười... là một đòn chí mạng. Nhưng điều khiến cô ấy đau lòng nhất lại không phải là những lời bàn tán đó."

Joey chậm rãi nói:
"Mà là thái độ của Tần Dực Quân. Anh ta không chỉ lạnh lùng từ chối cô ấy mà còn cố tình làm cô ấy mất mặt. Không một chút nhân nhượng, không một lời tử tế."

"Cô từng nói với Úc Liễu Tư rằng: 'Thích ai không phải chuyện mất mặt. Người mất mặt là kẻ phản bội lại tình cảm chân thành của người khác.' Nhưng... dù nói vậy, cô ấy vẫn không thể vượt qua được vết thương lòng ấy."

"May mà sau một thời gian, cô thấy Liễu Tư có vẻ ổn hơn. Cô ấy bắt đầu cười trở lại, dần trở nên tươi tắn như xưa. Cô từng nghĩ, có lẽ cô ấy đã mạnh mẽ vượt qua được rồi."

Joey siết chặt nắm tay, giọng nói bất giác nghẹn lại:
"Nhưng đúng lúc đó, Tần Dực Quân lại công khai yêu đương với hoa khôi của khoa ngoại ngữ."

"Trước đây họ vốn đã mập mờ. Sau vụ của Úc Liễu Tư, có lẽ hoa khôi kia cảm thấy có nguy cơ nên mới chủ động tỏ tình. Thế là bọn họ chính thức thành đôi. Hai người vốn đã nổi tiếng, sau khi yêu nhau thì lại càng phô trương."

Joey cúi đầu, như thể đang cố gắng ngăn lại những hồi ức đau lòng.

"Hôm đó, cô và Úc Liễu Tư vừa ăn xong, còn đang cười nói vui vẻ bước ra khỏi căn tin. Vừa rẽ ngang, thì bắt gặp Tần Dực Quân và cô hoa khôi kia đang tay trong tay đi đến."

"Anh ta nhìn thấy Úc Liễu Tư... rồi khẽ nhíu mày, nở một nụ cười nhạt đầy ngạo mạn."

Bình Luận (0)
Comment