Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 814

Trì Dật quay sang, gương mặt căng thẳng, nắm chặt lấy tay Điền Kỳ, giọng gần như gào lên:

"Điền Kỳ, nhanh lên! Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức! Bà của Lục Ương là một kẻ điên thật sự! Bà ta đã biến người sống thành bù nhìn và giờ đang muốn giữ chúng ta lại nơi quái quỷ này mãi mãi!"

Điền Kỳ ngơ ngác, toàn thân lạnh toát:
"Chuyện... chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Trì Dật hít sâu một hơi, nói nhanh:

"Đêm hôm đó, anh có chuyện muốn tìm Lục Ương, nhưng chưa kịp thấy cô ấy thì đã gặp bà của cô ta đứng ngay trước cửa. Anh rất lịch sự hỏi bà có thấy Lục Ương không, nhưng bà ấy chẳng những không trả lời mà còn nhìn anh chằm chằm, rồi lẩm bẩm nói: 'Cậu sắp chết rồi, cậu sắp chết rồi...'."

"Ban đầu anh còn tưởng bà ta bị lẫn, nhưng không ngờ chỉ vài giây sau, anh bắt đầu cảm thấy cơ thể cứng lại, từng chút một... cuối cùng biến thành một con bù nhìn! Khi đó, bà ta chỉ đứng đó, nhìn anh rồi cười khúc khích như điên."

Điều kinh hoàng nhất, là dù đã biến thành bù nhìn, Trì Dật vẫn còn ý thức. Anh ta chỉ có thể nằm đó, bất lực nhìn mình bị vác ra cánh đồng, mặc cho nắng gió hành hạ, chim chóc đậu lên vai, chẳng thể làm gì.

Anh ta cũng đã nhìn thấy Điền Kỳ lúc đó, hoảng loạn mang theo túi lớn túi nhỏ, chạy khỏi làng. Đáng tiếc, anh không thể cử động, cũng không thể lên tiếng gọi cô cứu giúp...

Kể đến đây, sắc mặt của Điền Kỳ lập tức tái xanh. Cô ngước nhìn Trì Dật, trong lòng dấy lên một linh cảm chẳng lành.

Nếu những gì anh ta nói là thật… thì bà Lưu, bà Lục… cả cái làng Cam Tuyền này… đều không bình thường!

Nhưng đúng lúc đó, Lục Ương cũng lên tiếng. Gương mặt cô tái mét nhưng ánh mắt lại bùng lên giận dữ:

"Anh đừng có nói bậy! Bà nội tôi sao có thể làm ra chuyện ghê tởm như vậy? Còn anh thì sao? Chắc gì anh đã vô tội! Ai biết có phải do anh làm chuyện xấu bị phát hiện nên giờ quay ra vu oan cho người khác?"

Cô nhìn Điền Kỳ, gằn giọng:

"Điền Kỳ, cậu còn chưa biết đúng không? Để tớ nói cho cậu nghe — đêm đó, anh ta không ngủ, lén trèo tường vào nhà tớ! Khi đó tớ đang tắm, suýt nữa thì hét lên vì hoảng. May mà kịp che lại người..."

Lục Ương vừa nói vừa run rẩy:

"Tớ hỏi anh ta tại sao lại làm vậy, thì anh ta nói… anh ta thích tớ. Anh ta bảo ở bên cậu chỉ vì muốn tiếp cận tớ. Anh ta còn cầu xin tớ suy nghĩ lại tình cảm của mình. Tớ thấy quá kinh tởm, nên đã hét lên đuổi anh ta đi."

Giọng cô lạc hẳn:

"Anh ta tức giận, rồi bất ngờ tát tớ một cái thật mạnh. Tớ ngã xuống đất, sau đó bất tỉnh. Khi tỉnh lại… tớ đã thành ra thế này."

Lục Ương cười lạnh, nhìn Trì Dật như muốn xé nát anh ta bằng ánh mắt:

"Anh dựa vào cái gì mà đổ lỗi cho bà tôi? Tôi thấy là anh làm đấy! Bị từ chối nên anh điên lên, biến tôi thành bù nhìn cho hả giận! Nếu anh trong sạch, anh có dám thề không? Có dám thề trước mặt Điền Kỳ rằng anh chưa từng lẻn vào nhà tôi? Rằng anh chưa từng đánh tôi?"

Trì Dật đỏ mặt tía tai, gằn giọng:

"Đồ điên! Cô đang nói nhảm cái gì vậy? Nếu tôi làm thật thì tôi có ngu mà biến luôn cả mình thành bù nhìn không? Rõ ràng là bà già kia!"

Hai người bắt đầu cãi nhau dữ dội, không ai chịu nhường ai. Không khí trở nên căng như dây đàn.

Chỉ có Điền Kỳ là vẫn đứng im lặng ở bên, gương mặt tái nhợt, đôi mắt đượm buồn.

Cô lặng lẽ nhìn Trì Dật, giọng khẽ khàng như thì thầm:

"Trì Dật… những điều Lục Ương nói… là thật sao?"

Cô đã cảm nhận được điều này từ lâu — trong mối quan hệ giữa hai người, cô luôn là người yêu nhiều hơn. Không phải Trì Dật không có tình cảm với cô, nhưng sự quan tâm của anh chưa bao giờ là đủ. Anh giống một người bạn trai hoàn hảo — chiều chuộng cô, luôn nghe lời, không bao giờ nổi giận… Nhưng lại quá bình thản.

Thậm chí khi cô đi chơi khuya, hay tiệc tùng với những chàng trai khác, anh cũng chẳng bao giờ tra hỏi.

Một người thực sự yêu, làm sao lại có thể thờ ơ đến vậy?

Càng nghĩ, tim cô càng thắt lại. Lục Ương... không giống người nói dối.

Trì Dật nghiến chặt răng, quai hàm cứng lại. Sau một hồi im lặng, anh rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng trầm khàn:

"Đúng vậy… Điền Kỳ… Tôi thực sự chưa từng yêu cô. Ngay từ đầu tiếp cận cô… chỉ là để đến gần Lục Ương."

Yến Lâm ghé sát tai Kỷ Hòa thì thầm, giọng châm chọc:

“Chuyện gì thế này? Tự nhiên đang từ phim kinh dị chuyển thành phim tình cảm. Mà còn là thể loại tình tay ba não tàn nữa chứ!”

Kỷ Hòa khẽ nhíu mày, cũng không biết phải đáp lại ra sao. Cô đúng là đang có cùng câu hỏi trong đầu.

Trì Dật vẫn tiếp tục nói, giọng đầy oán giận:

“Cô nhận được tin nhắn chia tay rồi đúng không? Đúng vậy, là tôi gửi đấy. Tôi đã nhịn đủ rồi, không muốn tiếp tục giả vờ nữa. Nhưng ngoài chuyện đó ra, tôi không nói dối đâu! Bà già kia—bà nội của Lục Ương—có gì đó rất quái dị! Chính bà ta đã biến tôi thành bù nhìn!”

Điền Kỳ đứng chết trân, cả người như rơi vào trạng thái mộng du. Cô không thể nào tin nổi vào những gì đang nghe thấy.

Lục Ương thì gần như bật lại ngay, giọng gắt gỏng:

“Anh đừng nói nhảm! Tôi là cháu ruột của bà ấy! Nếu bà thật sự có khả năng biến người thành bù nhìn, hại anh là một chuyện, nhưng tại sao lại hại cả tôi?!”

Trì Dật cười nhạt, nụ cười mang theo vẻ đắc ý lẫn điên dại:

“Lục Ương, cô nghĩ tôi điếc à? Cô tưởng tôi không nghe thấy cuộc cãi vã của hai người hôm đó ở nhà thờ tổ tiên sao? Cô đã cãi nhau với bà ta rất dữ dội đấy!”

Từ “cãi vã” khiến ánh mắt Yến Lâm chợt sắc lại. Cô nhanh chóng lên tiếng:

“Có chuyện đó thật sao?”

Lục Ương cúi đầu, trầm mặc trong giây lát. Rồi cô chậm rãi ngẩng lên, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt có phần mệt mỏi.

“Tôi thừa nhận... đúng là có chuyện đó.”

Yến Lâm tiếp tục truy vấn:

“Cãi nhau vì lý do gì?”

Lục Ương đưa tay vuốt mặt, giọng nói có chút cay đắng:

“Tôi đã học xong thạc sĩ, chuẩn bị đi làm. Tôi nhận được offer từ một công ty ở thành phố S và muốn ở lại đó phát triển sự nghiệp. Nhưng bà tôi không đồng ý, bà bắt tôi phải quay về làng. Tôi không hiểu nổi... rõ ràng có cơ hội tốt hơn, tại sao cứ phải ở lại nơi hẻo lánh này? Tôi đã cố gắng giải thích nhưng bà vẫn kiên quyết phản đối. Bà còn nói nếu tôi đi, bà sẽ từ mặt tôi...”

“Chúng tôi cãi nhau rất to. Sau đó, tôi bỏ ra ngoài.”

Lục Ương ngừng lại, rồi nghiêng đầu nhìn Trì Dật, ánh mắt lạnh băng:

“Nhưng đây là chuyện riêng giữa tôi với bà nội. Sao anh biết được? Anh theo dõi tôi à?”

Trì Dật gật đầu, thản nhiên đáp:

“Đúng vậy, tôi theo dõi cô.”

Vào thời điểm đó, anh ta vẫn còn đang tìm cơ hội tiếp cận Lục Ương, muốn tỏ tình với cô, cho nên thường xuyên bám theo. Vô tình, anh đã nghe được cuộc trò chuyện giữa hai bà cháu.

Lục Ương cắn môi, giọng đầy ghê tởm:

“Anh thật là bệnh hoạn!”

Trì Dật nhún vai:

“Muốn nghĩ sao thì tùy. Tôi bệnh hoạn như vậy đấy.”

Anh ta đột ngột chuyển giọng, ánh mắt lại hướng về phía mọi người, đầy tức giận:

“Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng rồi, đúng không? Chính bà nội cô là người đứng sau tất cả. Tôi có tình cảm với cô, nhưng tôi chưa từng muốn giết ai! Còn bà ta... bà ta không phải người thường. Bà ta giống như một mụ phù thủy! Tôi suýt chút nữa mất mạng trong tay bà rồi!”

Mặt Lục Ương đỏ bừng vì tức giận:

“Anh vu khống! Đừng có lôi bà tôi vào chuyện này!”

Trì Dật cười khẩy, giọng đầy châm biếm:

“Không ngờ cô lại ‘có hiếu’ đến thế. Đến lúc này rồi mà vẫn cố bênh vực mụ phù thủy già đó. Cô không thấy mạng sống của mình đang bị đe dọa sao?”

Kỷ Hòa đứng bên cạnh khẽ thở dài. Gương mặt Trì Dật lúc này, dù có đẹp trai đến đâu, cũng không thể che giấu sự đáng ghét tột độ.

Lục Ương thì đã rơi nước mắt, cô nghẹn ngào nói:

“Anh nói dối! Tôi không tin bà tôi là người như vậy!”

Dù miệng thì phủ nhận, nhưng trong lòng cô vẫn không thể ngăn nổi một dòng suy nghĩ dâng lên: Tại sao bà lại cấm cô rời khỏi làng? Vì sao bà phản ứng gay gắt đến vậy?

Chỉ vì chuyện công việc mà bà sẵn sàng từ mặt cô? Thậm chí... nếu Trì Dật nói thật, bà ấy còn muốn hại chết cô sao?

Ngay lúc ấy, một giọng nói khàn khàn vang lên từ phía sau:

“Các người... vẫn còn sống sao?”

Câu nói đột ngột vang lên khiến ai nấy đều rùng mình. Bọn họ còn đang tập trung vào cuộc cãi vã, không ai chú ý phía sau có người đến gần.

Từ trong bóng tối, một đôi mắt đục ngầu hiện ra.

Chủ nhân của đôi mắt ấy chậm rãi bước ra, thân hình gầy gò, làn da nhăn nheo như tờ giấy cũ. Chính là bà nội của Lục Ương – trưởng làng thôn Cam Tuyền.

Trì Dật gầm lên giận dữ, hai mắt đỏ ngầu:

“Bà già kia! Bà vẫn chưa chết sao?! Bà còn dám rủa tôi chết à? Thấy tôi vẫn còn sống, bà tiếc lắm đúng không?!”

Nói rồi, anh ta lao thẳng về phía bà cụ, định ra tay.

Nhưng trưởng làng không hề lùi bước. Dù đã già, giọng nói của bà vẫn vang dội, đầy uy nghi:

“Cậu dám?”

Bà nhấn mạnh từng chữ:

“Nếu cậu dám đụng đến tôi dù chỉ một sợi tóc, cậu sẽ trở thành tội nhân của mảnh đất này. Tất cả tổ tiên nơi đây sẽ không tha cho cậu. Dù cậu có chín cái mạng, cũng không đủ để đền!”

Bình Luận (0)
Comment