Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 836

Ra khỏi cửa hàng, Yến Lâm khẽ cảm thán:
"Đại sư Kỷ, nhìn bề ngoài cô có vẻ không giống người từng trải lắm, ai ngờ lại hiểu chuyện đời ghê. Đối nhân xử thế cũng đâu ra đấy."

Kỷ Hoà đáp bình thản:
"Thế giới rộng lớn, chúng sinh muôn hình vạn trạng, gặp nhiều tự nhiên sẽ hiểu thôi."

Nghề của cô vốn phải tiếp xúc với rất nhiều người, quan sát nhiều, từ đó mà học được cách cư xử khéo léo.

"Đi thôi, chúng ta đến gặp cô Thành Nhạn."

Hai người lần theo chỉ dẫn của bà chủ, đến trước một căn hộ nhỏ và gõ cửa liên tục, nhưng mãi vẫn không thấy ai ra mở.

Yến Lâm nhíu mày:
"Không phải trùng hợp thế chứ? Cô ta không có nhà sao?"

Đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên từ phía sau:
"Các người tìm tôi à?"

Cả hai quay đầu lại, thấy một cô gái dáng người tròn trịa, diện mạo bình thường, đang đứng sau lưng họ, ánh mắt lãnh đạm nhìn chằm chằm.

Yến Lâm xác nhận:
"Cô là Thành Nhạn?"

"Đúng, là tôi. Có chuyện gì sao?"

"Không có gì nghiêm trọng, chúng tôi chỉ muốn nói chuyện với cô một chút về vụ Đàm Lạc mất tích. Cô có thể chia sẻ ý kiến của mình không?"

Thành Nhạn nhếch môi, cười khinh miệt:
"Tôi còn có quyền cho ý kiến nữa à? Phải là tôi hỏi mấy người mới đúng. Đàm Lạc mất tích đã lâu thế, các người vẫn chưa tìm được tung tích, vậy mà còn giả vờ giả vịt đến hỏi tôi?"

Yến Lâm khựng lại một chút. Giọng điệu này đúng thật là thiếu lịch sự.

Đến cả Kỷ Hoà cũng hơi cau mày. Cuối cùng cô cũng hiểu cái câu "người này rất khiến người khác khó chịu" mà An Nhiễm nói là có ý gì.

Ánh mắt Yến Lâm liếc qua hộp cơm trong tay Thành Nhạn:
"Cái cô đang cầm là cơm hộp? Nghe nói bố mẹ cô đều đã mất, cô sống một mình, cơm này mang cho ai vậy?"

"Liên quan gì đến mấy người? Chẳng lẽ tôi không được tự ăn cơm à? Đây là phần ăn của tôi."

Yến Lâm nheo mắt lại.

Cô có thể chắc chắn: Thành Nhạn đang nói dối.

Khóe miệng cô ta sạch bóng, không hề có dấu vết từng ăn uống. Một người ăn cơm một mình thì tại sao lại cần đến hai đôi đũa? Linh cảm mách bảo cô rằng, Đàm Lạc đang bị Thành Nhạn giam giữ.

Ánh mắt cô dừng lại ở hướng mà Thành Nhạn vừa đi qua – một cầu thang dẫn xuống tầng hầm.

Yến Lâm hỏi:
"Cô có thể đưa chúng tôi xuống tầng hầm đó không?"

Thành Nhạn nhíu mày:
"Tại sao tôi phải đưa mấy người xuống tầng hầm? Các người có lệnh khám xét à?"

Yến Lâm khẽ cười, giọng nói bình thản nhưng đầy uy lực:
"Tôi hỏi như vậy không có nghĩa là xin phép cô. Dẫn bọn tôi xuống tầng hầm – ngay lập tức."

Sắc mặt Thành Nhạn trầm xuống.

"Có gì đâu mà phải xuống. Ở đó chẳng có gì cả."

"Có hay không thì đợi chúng tôi xem xong rồi mới biết được."

Yến Lâm không hề nhượng bộ, và cô cũng không hề lo lắng Thành Nhạn sẽ bỏ trốn. Là người tu đạo, cô thừa sức khống chế một người thường như Thành Nhạn.

Bị ép buộc, Thành Nhạn miễn cưỡng gật đầu.

Lối xuống tầng hầm là một cầu thang dài, âm u, hai bên vách tường đều ẩm thấp. Yến Lâm và Kỷ Hoà đi trước, Thành Nhạn lặng lẽ đi phía sau.

Bên dưới là một hành lang hẹp với nhiều cánh cửa nhỏ khép kín.

Yến Lâm hơi ngạc nhiên:
"Sao ở đây lại có nhiều phòng nhỏ thế?"

Thành Nhạn trả lời mà mặt không cảm xúc:
"Ở khu này, nhà nào cũng có tầng hầm được xây giống nhau."

"Cô cũng có một căn riêng chứ?"

"Tất nhiên là có, không phải tôi đang dẫn các người đến à?"

"Phòng nào vậy?"

Hành lang hẹp đến mức chỉ đủ cho một người đi qua. Yến Lâm buộc phải quay đầu hỏi lại.

"Rẽ trái, căn cuối cùng."

Ngay khoảnh khắc đó, Kỷ Hoà chợt rút điện thoại ra. Nhưng vừa nhìn góc màn hình, cô khựng lại — không có sóng.

Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng cô. Định mở miệng gọi Yến Lâm nhưng chưa kịp nói gì, Yến Lâm đã bước vào phòng.

Ngay sau đó, một lực mạnh đẩy vào lưng Kỷ Hoà khiến cô loạng choạng, ngã chúi vào theo.

Yến Lâm lập tức đỡ lấy cô:
"Đại sư Kỷ, cô không sao chứ?"

Chưa kịp trả lời, một tiếng “sầm” vang lên chấn động.

Cánh cửa sắt nặng nề đằng sau họ bị đóng sập lại.

Yến Lâm vội vàng xoay người, đập mạnh vào cửa sắt, nhưng không có tác dụng gì. Cánh cửa không hề suy chuyển dù cô dùng hết sức.

Bên ngoài, tiếng cười khẩy của Thành Nhạn vang lên:
"Ai nói với mấy người là tao chỉ có một tầng hầm?"

Một căn dùng để giam Đàm Lạc, còn căn này... để giữ hai người "tò mò" lại.

Yến Lâm vừa giận vừa lo lắng, quát lớn:
"Thành Nhạn, cô có biết mình đang làm gì không?"

"Tao biết chứ," Thành Nhạn thản nhiên đáp, giọng đầy đắc ý. "Nhưng hai người đến đây mà không báo với ai khác, đúng chứ? Nói cách khác, nếu có chết ở đây... cũng chẳng ai biết đâu."

"Ở đây không có camera giám sát. Tao bỏ đói bọn mày vài ngày rồi vứt xác đi... Đến lúc đó dù có ai thắc mắc, tao chỉ cần nói rằng hai đứa mày đã rời đi từ lâu rồi. Còn ai biết được sự thật là gì chứ?"

Yến Lâm giận dữ nện mạnh một đấm lên cánh cửa sắt.

Nhìn Thành Nhạn – một cô gái chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi – mà trong lòng Yến Lâm dâng lên cảm giác khó tin. Tuổi còn trẻ như vậy, sao tâm địa lại có thể độc ác đến thế?

Thành Nhạn chỉ cười khẩy:
"Tao đi trước đây."

Cô ta tự tin xoay người bước đi, hoàn toàn không cho rằng có ai có thể ngăn mình lại. Nhưng đúng lúc ấy, một tiếng "ầm" thật lớn vang lên từ phía sau!

Giật mình quay đầu, Thành Nhạn chết sững tại chỗ. Cánh cửa sắt dày nặng vừa mới khoá chặt đã bị mở tung. Trong khung cửa hiện lên dáng người của một cô gái mặc váy trắng, tóc đen dài, giữa ngón tay kẹp một lá bùa vàng.

Kỷ Hòa đứng thản nhiên, nở nụ cười nhàn nhạt:
"Cô nói đúng, chúng tôi quả thật đến một mình. Nhưng đã dám đến thì cũng có cách để bình an rút lui."

Thành Nhạn hoảng hốt lùi lại một bước:
"Sao... Sao mày có thể thoát ra được?!"

Chuyện này không thể nào xảy ra được. Rõ ràng trên người họ không có bất kỳ công cụ nào, làm sao có thể phá được cánh cửa sắt đó?

Ngay khi cô ta còn đang kinh ngạc, Yến Lâm đã nhanh như chớp lao đến, khống chế cô ta gọn ghẽ.

"Tất nhiên không thể nói cho cô biết bí quyết được rồi." – Yến Lâm nói, giọng nhẹ nhàng như đang tán gẫu, vừa vén lại mái tóc xoăn sóng của mình.

"Nhưng nói thật, em gái à, tốt nhất nên ngoan ngoãn khai ra Đàm Lạc đang bị giấu ở đâu. Bọn chị không có nhiều thời gian đâu."

Phản ứng hoảng loạn của Thành Nhạn đã đủ chứng minh mọi điều – Đàm Lạc quả nhiên đang ở đây.

Yến Lâm tuy nhìn có vẻ mảnh mai, nhưng lực tay lại rất mạnh. Thành Nhạn giãy giụa một hồi cũng không thể thoát ra, cuối cùng đành phải hậm hực nói:
"Thả tôi ra, tôi sẽ dẫn các người đến chỗ anh ấy."

Yến Lâm thở dài, lắc đầu như thể thất vọng:
"Quả nhiên là cô đã bắt cóc Đàm Lạc. Nhưng tôi thật sự rất tò mò—cô tiếp cận anh ta bằng cách nào?"

Dù không phải người trong giới giải trí, nhưng Yến Lâm cũng biết rõ: để trở thành một fan cuồng có tiếng, không chỉ cần thời gian và nhiệt tình, mà còn phải có tiền. Mà nhìn Thành Nhạn sống trong khu hẻo lánh thế này, hoàn toàn không giống một người có điều kiện kinh tế.

Thành Nhạn bật cười lạnh, trong mắt hiện lên vẻ ngạo nghễ.

"Đừng nhìn tôi như thế. Số tiền tôi ném vào Đàm Lạc không hề ít đâu."

Cô ta kể lại, khi Đàm Lạc còn là một thực tập sinh vô danh trong một chương trình sống còn, cô ta đã để mắt đến anh. Từng đồng tiền tiêu vặt, rồi tiền lì xì, thậm chí cả tiền tiết kiệm—tất cả đều dồn hết cho Đàm Lạc.

Mẹ mất sớm, cha lại suốt ngày bận rộn công việc, chẳng mấy khi quan tâm đến con gái. Thành Nhạn lặng lẽ chi tiền mà không ai hay biết. Cho đến một ngày, một vụ tai nạn xe hơi bất ngờ cướp luôn cả cha cô ta.

Cô trở thành trẻ mồ côi.

Ngôi nhà duy nhất còn lại là tài sản tổ tiên để lại – cũ kỹ nhưng nằm ngay trung tâm thành phố, giá trị không nhỏ. Đáng lẽ nên giữ lại chờ tăng giá hoặc cho thuê, nhưng Thành Nhạn lại có lựa chọn khác.

Cô ta muốn theo đuổi thần tượng, và cô ta cần tiền.

Không đợi lâu, Thành Nhạn bán ngôi nhà đó với giá rẻ, lấy được mười triệu tệ. Cô ta dùng số tiền ấy mua một căn nhà nhỏ ở vùng quê, rồi phần còn lại—cô ta quyết định ném hết vào Đàm Lạc.

"Trong fanclub, ai bỏ nhiều tiền hơn thì tiếng nói mới lớn. Những người chỉ biết nói yêu thần tượng nhưng không chịu chi một xu thì mãi mãi chỉ là hạng dưới cùng."

Thành Nhạn nhếch mép:
"Thế giới này đầy những kẻ như vậy. Ban đầu tôi cũng chỉ là một người hâm mộ nhỏ nhoi thôi. Nhưng giờ thì khác rồi—tôi có một triệu trong tay."

Bình Luận (0)
Comment