Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 837

Thành Nhạn bắt đầu tiêu tiền không tiếc tay. Mỗi khi Đàm Lạc phát hành album, cô ta sẽ mua đến hàng nghìn, thậm chí hàng chục nghìn bản. Còn khi anh đóng phim, cô ta sẵn sàng bao trọn cả rạp chiếu chỉ để mời người qua đường đến xem, với mục đích duy nhất là nâng cao danh tiếng cho anh.

Những hành động quá đỗi hào phóng và kỳ lạ này nhanh chóng lọt vào tầm mắt của Đàm Lạc và ekip phía sau anh. Dần dần, cô ta được mời làm chủ tịch fanclub chính thức. Nhờ sự gắn bó lâu dài và thường xuyên hỗ trợ công việc hậu trường, cô ta còn có vinh dự được kết bạn WeChat cá nhân với Đàm Lạc.

Tuy nhiên, những hành động đó không hẳn vì tình yêu mù quáng hay sự cuồng nhiệt dành cho thần tượng. Thành Nhạn muốn biến Đàm Lạc thành “vật sở hữu” của riêng mình.

Song song với khát vọng chiếm hữu, cô ta cũng thật lòng mong muốn nhìn thấy Đàm Lạc ngày càng trưởng thành, trở thành một ngôi sao lớn, được hàng triệu người yêu mến và ngưỡng mộ. Nói cách khác, Thành Nhạn là một fan trung thành, nhưng lòng trung thành đó đi kèm với một thứ tình cảm phức tạp và đầy toan tính.

Với cô ta, Đàm Lạc như một điểm tựa tinh thần. Chỉ cần anh sống tốt, cô ta cũng cảm thấy cuộc đời này đáng giá hơn.

Đàm Lạc hiểu điều đó, và mỗi khi có dịp, anh đều nắm tay cô ta, nở nụ cười ấm áp:
"Thành Nhạn, tất cả những gì anh có ngày hôm nay đều nhờ công sức của các em cả."

Chỉ một câu nói ấy cũng đủ khiến Thành Nhạn cảm thấy mọi thứ mình làm đều đáng giá.

Dần dà, mối quan hệ giữa hai người trở nên thân thiết hơn. Đàm Lạc thường xuyên chia sẻ với Thành Nhạn những chuyện riêng tư, đôi khi là những bí mật mà ngay cả trợ lý cũng không biết.

Một hôm, Đàm Lạc kể với cô:
"Em biết không, Thành Nhạn? Cô chủ của tập đoàn Tôn đang theo đuổi anh đấy."

Thành Nhạn sửng sốt:
"Anh đồng ý rồi à?"

"Đương nhiên là đồng ý rồi. Sao lại không đồng ý được chứ? Cô ấy xinh đẹp, dáng chuẩn, mà quan trọng nhất là... cô ấy là người thừa kế của tập đoàn Tôn! Cô ấy hứa chỉ cần anh ở bên cô ấy, thì sẽ giúp anh có được vai diễn trong bộ phim mới của đạo diễn Nghiêm."

Đàm Lạc cứ nghĩ rằng Thành Nhạn sẽ chúc mừng mình, nào ngờ cô ta lại cau mày, nghiêm giọng:
"Anh điên rồi sao? Anh quên mất thân phận của mình là ai à? Anh cũng quên luôn rằng anh có bao nhiêu fan rồi đúng không? Anh có nghĩ nếu chuyện hẹn hò này bị lộ ra, anh sẽ mất sạch danh tiếng không?"

"Anh biết chứ," Đàm Lạc đáp. "Nhưng yêu đương với cô chủ tập đoàn Tôn mang lại rất nhiều lợi ích. Kể cả có bị phát hiện đi nữa thì sao? Có tiền trong tay, anh vẫn có thể tiếp tục nổi tiếng mà!"

"Anh đang đánh giá thấp sức mạnh của fan bây giờ rồi," Thành Nhạn lạnh lùng nói. "Anh có được ngày hôm nay là nhờ sự ủng hộ của fan. Anh sống nhờ sự nổi tiếng mà người khác tạo dựng cho anh, vậy mà anh lại không hiểu tầm quan trọng của nó?"

Đàm Lạc nhíu mày, vẻ mặt đầy bất mãn:
"Em cũng chỉ là như bao fan khác thôi mà, đừng có làm quá lên! Anh nói chuyện này cho em nghe vì nghĩ em thật sự quan tâm tới anh, ai ngờ cũng chỉ là cùng một giuộc!"

Thành Nhạn bật cười, giọng đầy giễu cợt:
"Anh đang đùa tôi đấy à, Đàm Lạc? Anh tưởng anh được là chính mình à? Anh có biết bao nhiêu fan đã ném tiền vào anh không? Riêng tôi đã chi ít nhất vài triệu, còn suốt ngày giúp anh PR, cãi nhau với đám anti. Cái danh tiếng hiện tại của anh là cả một quá trình khó khăn mới dựng được, vậy mà anh nỡ lòng quay lưng lại!"

"Thế thì sao? Hẹn hò với người như cô ấy chẳng phải sẽ giúp tôi đi xa hơn à?"

"Chúng tôi muốn nhìn thấy anh tỏa sáng nhờ chính thực lực của mình, chứ không phải là một thằng đàn ông dựa vào phụ nữ để sống!"

"Em nói ai là thằng đàn ông dựa dẫm hả?"

Không ai nhượng bộ ai. Cuộc nói chuyện kết thúc bằng một cuộc cãi vã nảy lửa, và mối quan hệ giữa họ rạn nứt từ đó.

Đàm Lạc vẫn làm theo ý mình.

Thành Nhạn lặng lẽ nhìn anh ngày càng thân thiết với cô gái kia, thậm chí hai người còn úp mở chuyện tình cảm trên mạng xã hội. Hiện tại chưa có ai phát hiện, nhưng một khi sự thật bị phanh phui, hậu quả chắc chắn sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Càng nghĩ, Thành Nhạn càng cảm thấy bất an.

Người trước kia mà cô từng ủng hộ, từng dốc lòng bảo vệ, dường như đã biến mất từ lâu rồi.

Cô ta không thể đứng yên nhìn Đàm Lạc tự tay hủy hoại tất cả được.

Sau một thời gian suy nghĩ cẩn trọng, Thành Nhạn chủ động liên lạc với Đàm Lạc, lấy lý do quảng bá sản phẩm mới để mời anh gặp mặt.

Không ngờ, Đàm Lạc lại dễ dàng mắc bẫy. Anh tưởng cô đã thay đổi ý định, nên không chút nghi ngờ mà đến điểm hẹn. Nhưng ngay khi uống xong ly cà phê mà cô đưa, anh lập tức ngã gục—bên trong rõ ràng có thuốc ngủ.

Điều tệ hại nhất là Đàm Lạc vốn đã linh cảm có chuyện không hay, nên khi đi gặp Thành Nhạn, anh ta cố tình giữ kín mọi hành tung, không báo cho quản lý, cũng không chia sẻ lịch trình với ai. Chính sự kín đáo này khiến cảnh sát sau đó dù tìm kiếm nhiều ngày cũng không thể lần ra dấu vết của anh.

Khi tỉnh lại, Đàm Lạc nhận ra mình đang bị giam giữ trong một căn hầm tối, vừa tức giận vừa hoảng loạn. Anh lập tức chất vấn:

"Rốt cuộc cô muốn làm cái gì? Bắt cóc tôi rồi lại còn giả vờ đạo đức, cô điên thật rồi đấy à?"

Thành Nhạn đứng trong bóng tối, giọng bình thản như không hề có chuyện gì xảy ra:
"Em không có ý làm hại anh. Em chỉ muốn giúp anh trở nên tốt hơn."

"Cút mẹ cái kiểu ngụy biện đấy đi!" – Đàm Lạc gần như gào lên. – "Bắt cóc tôi rồi mà còn nói là muốn tốt cho tôi? Cô có còn biết xấu hổ là gì không?"

Anh ta thở dốc vì tức giận, ánh mắt lộ rõ sự phẫn uất:
"Không ngờ cô giỏi đóng kịch đến vậy, Thành Nhạn. Ngoài mặt thì nói là fan trung thành ủng hộ sự nghiệp của tôi, nhưng thật ra là vì mê tôi đúng không? Giờ thấy tôi hẹn hò với tiểu thư nhà họ Tôn, trong lòng ghen tức nên mới làm trò này?"

Thành Nhạn khẽ cười, ánh mắt vẫn lạnh như băng:
"Nếu anh đã nghĩ vậy thì cứ nghĩ đi. Dù sao, mục đích của em rất đơn giản—em muốn anh chia tay cô ta."

Cô ta bước đến gần, giọng đều đều:
"Anh chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, nói rằng anh muốn chia tay. Sau đó em sẽ để anh đi, anh có thể quay lại cuộc sống bình thường."

Đàm Lạc bật cười giễu cợt:
"Cô nằm mơ à? Tôi với cô ấy đang rất tốt đẹp. Tại sao phải chia tay chứ?"

"Không sao." – Thành Nhạn vẫn cười. – "Nếu anh không chịu chia tay, vậy thì chúng ta cứ tiếp tục như thế này. Em có thời gian, và em đủ kiên nhẫn."

Không gian lại rơi vào im lặng. Trong đầu Đàm Lạc xoay chuyển hàng loạt suy tính. Anh ta không phải kẻ ngốc để dễ dàng đầu hàng. Hơn nữa, việc anh đang hẹn hò với một người có gia thế lớn như cô chủ nhà họ Tôn là cơ hội để anh bước chân vào tầng lớp quyền lực—anh sẽ không dễ dàng từ bỏ điều đó.

Còn về Thành Nhạn… Anh tin chắc rằng cô sẽ không dám làm hại mình. Cô ta rõ ràng là một fan cuồng, mà fan cuồng thì thường yêu theo kiểu méo mó nhưng vẫn mang chút cảm tình. Chỉ cần nắm được điểm yếu đó, anh ta tin mình có thể xoay chuyển tình thế.

Thời gian trôi qua, hai người giằng co trong căn hầm nhỏ. Dù bị giam lỏng, nhưng Thành Nhạn vẫn đảm bảo đầy đủ mọi nhu cầu cơ bản cho anh—thức ăn, nước uống, vệ sinh… tất cả đều chu đáo. Cô ta ăn gì, Đàm Lạc cũng được ăn thứ đó, thậm chí điều kiện còn tốt hơn nhiều nơi khác.

Ban đầu, Đàm Lạc nghĩ chỉ cần kéo dài thời gian, Thành Nhạn sẽ chán nản và buông tha. Nhưng càng ở lâu, anh càng nhận ra cô ta không hề có ý định thỏa hiệp. Gương mặt của cô, mỗi lần nhìn vào, đều toát lên sự kiên định đáng sợ.

Cuối cùng, không kìm được, Đàm Lạc bật ra một tràng đầy phẫn nộ:

"Đồ điên! Cô có vấn đề thần kinh à, Thành Nhạn? Nói trắng ra, cô chỉ là một fan. Tôi muốn làm gì là quyền của tôi, cô không có tư cách gì mà nhúng tay vào!"

Thành Nhạn ngồi im trong bóng tối, không hề nổi giận. Giọng cô vang lên, nhẹ nhàng mà lạnh lẽo:

"Chỉ dựa vào việc em và rất nhiều fan khác đã đổ bao nhiêu tiền vào anh. Chúng em làm vậy là hy vọng được thấy một thần tượng có tương lai, chứ không phải để chứng kiến anh tự hủy hoại chính mình vì mấy mối quan hệ nhảm nhí."

Đàm Lạc gào lên:
"Thế bao nhiêu tiền cô bỏ ra, tôi trả lại hết! Muốn bao nhiêu cứ nói! Tha cho tôi đi!"

Thành Nhạn lại lắc đầu:
"Không được."

Cô ngẩng đầu lên, giọng nói khẽ vang trong bóng tối:

"Thần tượng hoàn mỹ, phần lớn chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của fan. Nhưng trong trí tưởng tượng ấy, Đàm Lạc chính là sự hoàn mỹ mà em từng tin tưởng."

Bình Luận (0)
Comment