Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 908

Ngân Hồ loạng choạng quay lại Thần Sắc, toàn thân như bị hơi lạnh ngấm vào tận xương, khiến cô run rẩy không ngừng.

Ngài Chu thấy cô trở về liền hỏi: "Đi mừng sinh nhật dì có thuận lợi không?"

Ngài Chu biết rất rõ mối quan hệ giữa cô và dì Trần như thế nào, cũng hiểu hôm nay cô đến dự sinh nhật dì Trần.

Ngân Hồ gượng cười, miễn cưỡng trả lời: "Thuận lợi."

Dường như ngài Chu cảm nhận được sự bất thường từ cô, anh nhíu mày hỏi tiếp: "Có chuyện gì xảy ra sao?"

"Không có gì đâu. Chỉ là trên đường về hơi lạnh, nên em thấy choáng váng một chút." Cô mỉm cười trấn an, "Không sao đâu anh, đừng lo."

Miệng thì nói không sao, nhưng trong lòng cô lại nặng như đá đè. Cô không thể ngăn nổi cảm giác áy náy đè nặng trong tim.

Cô cảm thấy mình chính là tội nhân khiến cả Huyết Đao lâm nguy.

Cục điều tra hiện tượng siêu nhiên đã nắm được thân phận thật sự của ngài Chu. Lỡ như họ lần theo manh mối để tìm đến Thần Sắc thì sao?

Chết tiệt...

Nếu là người khác, cô tuyệt đối sẽ không chùn tay, cứ giết quách cho xong. Nhưng Kỷ Hòa và Yến Lâm không phải hạng dễ đối phó. Cô không thể đơn giản ra tay với bọn họ.

Chiếc hộp trang sức nhà họ Thường từng khiến Hoa Vô Ngân thất bại, vậy chẳng phải Kỷ Hòa cũng là thất bại của chính cô hay sao?

Mấy hôm trước, khi Kỷ Sâm nghe tin Kỷ Hòa vẫn còn sống, ông ta lập tức nổi giận, gọi thẳng điện thoại đến chất vấn cô: tại sao một tổ chức lừng danh như Huyết Đao lại không xử lý nổi một con nhóc như vậy?

Ngân Hồ không nhịn được, liền phản bác: "Vậy nhà họ Kỷ hùng mạnh của các người chẳng phải cũng bị con nhóc đó xoay như chong chóng sao?"

Kỷ Sâm tức điên người. Ngân Hồ lại thản nhiên nói tiếp: "Huyết Đao không phải là chỗ để mấy người giải quyết chuyện cá nhân. Đây vốn là hợp tác hai bên cùng có lợi. Nếu tổng giám đốc Kỷ thấy không vừa ý, thì hoàn toàn có thể dừng hợp tác với Huyết Đao."

Dĩ nhiên Kỷ Sâm không dám làm vậy.

Ông ta đâu quen tổ chức nào khác vừa chuyên nghiệp vừa kín tiếng như Huyết Đao. Chưa kể, trong quá khứ ông ta từng nhờ Huyết Đao xử lý không ít việc, trong tay họ cũng giữ không ít bằng chứng bất lợi của ông ta.

Hai bên giằng co, kiềm chế lẫn nhau. Không bên nào thật sự trong sạch.

Kỷ Sâm một lòng muốn diệt trừ Kỷ Hòa, mà Kỷ Mặc cũng không có ý tốt gì hơn.

Dự án khu nghỉ dưỡng mới nhất mà nhà họ Kỷ chọn đầu tư đặt tại làng Nhược Thủy, thuộc thành phố W. Đây là dự án trọng điểm được rót vốn lớn, được kỳ vọng sẽ trở thành cú hích nâng tầm tên tuổi của nhà họ Kỷ trong vài năm tới.

Tuy công việc thường ngày của tập đoàn vẫn do Kỷ Sâm phụ trách, nhưng ông đã lớn tuổi, không thể mãi trụ ở vị trí đầu tàu. Ông bắt đầu có ý định phân quyền cho thế hệ trẻ.

Dự án làng Nhược Thủy, vì thế, trở thành cơ hội quý giá để lớp kế cận chứng tỏ năng lực và giành được vị trí vững chắc trong nội bộ.

Kỷ Sâm rất coi trọng dự án này, Kỷ Minh Vi — cháu gái ông — cũng không kém phần sốt sắng.

Cô ta đã nhắm vào nó từ lâu, nhưng không ngờ người được Kỷ Mặc lựa chọn lại là Kỷ Hòa... Khốn nạn!

Nói đến danh tiếng, chẳng phải cô ta cũng là minh tinh hay sao?

Lợi ích như vậy không thể rơi vào tay người ngoài — nhưng giờ nó lại thuộc về Kỷ Hòa.

Kỷ Minh Vi đã khéo léo nhắc chuyện này với Kỷ Mặc, nhưng anh ta chỉ mỉm cười nhạt rồi nói: "Em gái à, anh hiểu em rất muốn làm rạng danh nhà họ Kỷ. Nhưng dự án nghỉ dưỡng mới bắt đầu, cần độ nổi tiếng thật cao."

Ẩn ý quá rõ: cô ta không nổi tiếng bằng Kỷ Hòa.

Mà đúng thật là như vậy.

Kỷ Minh Vi tức đến nghẹn họng, suýt thì đập đồ.

Kỷ Mặc chết tiệt!

Cứ chờ đấy. Đừng tưởng cô ta sẽ mãi mãi đứng sau lưng anh ta. Một khi cô ta chen chân được vào nội bộ tập đoàn, nhất định sẽ tìm cách hạ bệ anh ta không nương tay!

Cuối tháng, theo lời mời của Kỷ Mặc, Kỷ Hòa đến làng Nhược Thủy.

Trong thời gian lưu trú, Kỷ Mặc yêu cầu cô đăng vài bài Weibo, định vị ở làng Nhược Thủy, chọn vài góc đẹp như phong cảnh, khách sạn, homestay để chụp ảnh hoặc quay vlog giới thiệu.

Yêu cầu cũng không quá khó.

Nhưng Kỷ Hòa vốn chẳng hứng thú gì với việc quảng bá khu nghỉ dưỡng. Đây cũng chính là lý do khiến cô đồng ý lời mời — bởi vì cô biết nhà họ Kỷ đang gặp tai họa.

Cô không biết cụ thể là tai họa gì, nhưng linh cảm của cô mách bảo rằng chuyện này khiến cô không thể không vui mừng.

Nhà họ Kỷ gặp nạn, cô đương nhiên rất muốn biết đó là nạn gì, càng chi tiết càng tốt.

Kỷ Mặc đã thật sự chuẩn bị sẵn một căn biệt thự nhỏ cho cô, trang trí tinh tế, xung quanh yên tĩnh đẹp đẽ. Mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy hồ nước xanh trong vắt, phong cảnh rất hợp để chụp ảnh.

Nhưng Kỷ Hòa thừa hiểu: nếu cô không còn giá trị lợi dụng với nhà họ Kỷ, Kỷ Mặc tuyệt đối sẽ không niềm nở đến mức này.

Cô cụp mắt, khẽ bật cười lạnh.

Sau khi sắp xếp xong hành lý, Kỷ Hòa định dạo quanh làng Nhược Thủy một vòng cho thoáng.

Khu nghỉ dưỡng rất rộng, phần lớn đã được xây dựng tương đối hoàn chỉnh nhưng vẫn chưa đưa vào khai thác toàn diện. Một số khu vực đã rất sầm uất, nhộn nhịp, nhưng cũng không ít chỗ vẫn còn hoang vu, vắng vẻ.

Từ xa, Kỷ Hòa đã nghe thấy tiếng ồn ào vọng lại, âm thanh hỗn loạn như có tranh chấp.

Cô quay đầu nhìn theo hướng phát ra tiếng động, liền thấy một người đàn ông mặc vest đang bị một đám người dân vây kín. Không khí xung quanh rất căng thẳng, mọi người trông vô cùng kích động, cứ như sắp xông lên xé xác anh ta đến nơi.

"Các người nói khai phá là khai phá à? Chúng tôi có đồng ý đâu? Dù có đưa bao nhiêu tiền cũng không đồng ý!"

"Ông chủ của các người là ai? Cho tôi gặp ông chủ!"

"Đã nói rồi, không thể phá đạo quán đó! Bọn người ngoài các người có chút kính sợ nào không? Nghĩ có chút tiền là làm được mọi chuyện chắc?"

"Cho chúng tôi gặp tổng giám đốc Kỷ! Ông ta không dám ra mặt đúng không? Là vì có tật giật mình đúng không?!"

Nghe đến đây, Kỷ Hòa lập tức bắt được một từ khóa nhạy cảm: đạo quán.

Cô rảo bước lại gần.

Người đàn ông bị vây chính là Lữ Nhĩ – thư ký của Kỷ Mặc, cô từng gặp anh ta vài lần trước đó.

Thấy Kỷ Hòa, Lữ Nhĩ vội vàng nhích ra vài bước, nói với vẻ đầy cung kính: "Cô Kỷ, cô tránh ra một chút, đừng lại gần. Mấy người này đang rất kích động, muốn gặp tổng giám đốc Kỷ cho bằng được. Cô đừng để bị liên lụy."

Kỷ Hòa khựng lại, ánh mắt lạnh đi: EQ gì vậy trời?

Nếu anh ta không mở miệng thì chẳng ai biết cô họ Kỷ. Nhưng giờ thì hay rồi, câu nói của anh ta chẳng khác nào kéo cô lên tuyến đầu. Mọi người lập tức chuyển ánh mắt về phía cô.

Trong lòng Kỷ Hòa nghiến răng: Lữ Nhĩ này chắc chắn cố tình, sợ dân làng không tìm được người chịu trách nhiệm nên đá cô ra làm bia đỡ đạn. Cô thực sự bắt đầu lo lắng cho tiền đồ sau này của anh ta rồi.

Quả nhiên, vừa nghe họ của cô là "Kỷ", đám người kia lập tức chuyển mục tiêu, bủa vây lấy cô.

Kỷ Hòa vội giơ tay trấn an: "Các vị không cần tìm tôi. Tôi là Kỷ Hòa, chắc mọi người cũng từng nghe đến tên tôi. Tuy tôi họ Kỷ, nhưng không có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Kỷ cả."

Vừa nghe cô tự giới thiệu, không ít người trong đám đông có vẻ dịu lại.

Thậm chí có người còn nói: "Cô Kỷ, giờ thì chúng tôi hiểu vì sao cô lại muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Kỷ. Bọn họ đúng là... khốn nạn!"

Trong lòng Kỷ Hòa thầm giơ ngón cái với dân làng: Nhãn lực tốt đấy. Anh hùng quả nhiên là người nhìn xa trông rộng.

Cô tiếp tục hỏi: "Mọi người vừa nhắc đến đạo quán gì vậy?"

Một người dân lên tiếng giải thích: "Đó là một đạo quán cổ đã tồn tại từ rất lâu ở làng Nhược Thủy, nằm ở phía đông làng. Từ nhỏ cha mẹ chúng tôi đã dặn đi dặn lại, không được lại gần đạo quán, càng không được phá huỷ nó. Nơi đó là do tổ tiên chúng tôi dựng lên để trấn giữ, bảo vệ cho làng, từ lâu đã trở thành biểu tượng tinh thần rồi."

"Nhà họ Kỷ đến đây nói là muốn phát triển làng, giúp dân làm giàu, thì thôi cũng được đi. Nhưng bọn họ lại muốn phá đạo quán đó để xây khu nghỉ dưỡng. Chuyện này là không thể chấp nhận được!"

Kỷ Hòa sờ cằm suy nghĩ: "Đạo quán đó đã bị phá chưa?"

Trưởng làng lắc đầu đáp: "Chưa. Chúng tôi biết rõ nhà họ Kỷ là hạng người gì, nên đã cử người thay phiên nhau canh giữ. Chỉ cần có động tĩnh gì là lập tức báo cho cả làng. Hiện tại hai bên vẫn đang giằng co, không ai chịu nhường ai. Nhưng chúng tôi rất lo... nhà họ Kỷ mặt dày vô liêm sỉ như vậy, kiểu gì chẳng lại giở trò."

Kỷ Hòa suýt nữa thì vỗ tay tán thưởng. Dân làng đúng là tỉnh táo. Da mặt nhà họ Kỷ dày đến mức có thể dùng làm vật liệu xây dựng.

Cô không muốn dính dáng đến chuyện của nhà họ Kỷ nên sau khi hỏi thêm vài câu thì rời đi.

Không ngờ ba ngày sau, trong lúc đi dạo quanh làng, Kỷ Hòa tình cờ gặp Kỷ Mặc.

Anh ta đang đi trên đường, dáng vẻ rất thoải mái, còn chủ động chào hỏi: "A Hòa."

Cách gọi này khiến Kỷ Hòa thấy khó chịu: "Có chuyện gì?"

Kỷ Mặc cười cười, vẻ mặt đắc ý: "Cuối cùng cũng có thể đưa dự án nghỉ dưỡng vào quỹ đạo rồi."

Anh ta nói tiếp: "Trước đây có một mảnh đất bị dân làng phản đối quyết liệt, mãi không thể thi công được. Nhưng giờ thì ổn rồi, mảnh đất đó sắp khởi công."

Kỷ Hòa lập tức liên tưởng đến đạo quán.

"Là cái đạo quán đó sao?"

"Đúng vậy." Kỷ Mặc gật đầu.

Kỷ Hòa nhìn chằm chằm vào anh ta, trực giác mách bảo cô có điều mờ ám ở đây: "Dân làng trước giờ vẫn phản đối rất dữ, sao đột nhiên lại đồng ý? Các anh đã làm gì?"

Kỷ Mặc hơi khựng lại, rồi cười cười, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, giọng ung dung: "Chuyện đó A Hòa không cần lo. Tóm lại, mọi thứ đã giải quyết xong."

Kỷ Hòa cười lạnh trong lòng.

Quả nhiên là nhà họ Kỷ, bản chất không bao giờ thay đổi. Chó thì vẫn thích ăn phân, từ trong ra ngoài đều như vậy.

Bình Luận (0)
Comment