Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 909

Không nói thêm với Kỷ Mặc lời nào, Kỷ Hòa quay người rời khỏi biệt thự, đi thẳng đến đạo quán.

Từ xa, cô đã nghe thấy tiếng ồn ào vang lên. Một nhóm người giống như công nhân đang tụ tập trước đạo quán, sẵn sàng thi hành nhiệm vụ phá dỡ. Những dân làng mà cô từng gặp trước đó cũng có mặt, lần này họ còn phẫn nộ hơn cả trước.

"Sao lại làm như vậy? Là lệnh của tổng giám đốc Kỷ sao? Tổng giám đốc Kỷ đúng là điên rồi!"
"Anh ta làm vậy sẽ gây họa cho cả làng này!"
"Nhà họ Kỷ đúng là vô liêm sỉ đến cùng cực! Không sợ báo ứng à?!"

Giữa đám đông hỗn loạn, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác lông xanh đậm bị dân làng xô đẩy tới trước. Mặt ông ta bầm tím, một mắt sưng vù như vừa bị đánh.

Kỷ Hòa bước nhanh tới, cau mày hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

May mắn là dù giận dữ, dân làng vẫn không trút sự tức giận lên người cô – người duy nhất trong nhà họ Kỷ khiến họ còn chút thiện cảm.

Một người trong nhóm lên tiếng, giọng đầy phẫn nộ:
"Nhà họ Kỷ thật sự quá đê tiện, đê tiện đến mức vượt xa tưởng tượng của chúng tôi..."
"Trước đây, để ngăn họ lén phá dỡ đạo quán, chúng tôi đã cử người canh giữ ngày đêm, chỉ cần có chuyện gì bất thường là lập tức báo cho cả làng."
"Cách làm đó chắc chắn là 'vạn vô nhất thất', nhưng kết quả thì sao? Nhà họ Kỷ lại dùng tiền mua chuộc chính người trong làng!"
"Đáng hận hơn là... trong chúng tôi lại có kẻ phản bội!"

Người dân giận dữ đẩy người đàn ông trung niên mặc áo xanh đậm ra trước mặt mọi người.

Ánh mắt ông ta dao động, không dám nhìn ai thẳng thắn. Miệng thì lẩm bẩm điều gì đó, giọng nhỏ đến mức khó nghe.

Một người dân làng trừng mắt, mắng lớn:
"Điêu Lỗi, con người mày còn gì ghê tởm hơn không? Cả làng đang dốc sức ngăn cản nhà họ Kỷ, còn mày thì sao? Lại quay lưng bán đứng tụi tao!"
"Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi..." – Điêu Lỗi cúi đầu, rút cổ lại như thể muốn trốn khỏi ánh mắt của cả đám đông – "Tôi... tôi không còn cách nào khác..."

"Cái gì mà không có cách nào? Chẳng qua là tổng giám đốc Kỷ cho mày quá nhiều tiền, mày không cưỡng lại nổi cám dỗ thôi!!"

"Không phải như vậy..." – Giọng ông ta nhỏ dần – "Tôi thật sự... thật sự không còn lựa chọn nào khác. Con trai tôi sắp nhập học, nhà trường liên tục thúc giục đóng học phí... Nhưng tôi thật sự không có đủ tiền..."

Ông ta ngồi xổm xuống, thân hình cao lớn co rúm lại thành một khối.

"Vợ tôi bị ung thư, đang nằm liệt giường, mỗi lần hóa trị đều tốn rất nhiều tiền. Tổng giám đốc Kỷ đưa quá nhiều, tôi... tôi không thể không động lòng... Chỉ cần có số tiền đó, gia đình tôi sẽ bớt khổ."

Lời ông ta vừa dứt, đám đông lập tức im lặng. Những người vừa gào to nhất cũng từ từ hạ giọng.

Một lúc sau, có người lên tiếng, chậm rãi nhưng không giấu được thất vọng:
"Chúng tôi không nói nhà anh không khổ, nhưng ai ở đây mà không có khó khăn riêng? Vì tiền mà bán đứng cả làng, anh không thấy mình sai sao?"

Dù vậy, trách móc thêm cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Sự thật đã xảy ra.

Sau khi nhận tiền của nhà họ Kỷ, đến lượt Điêu Lỗi trực ban, ông ta đã không hề thông báo cho dân làng biết chuyện công ty bí mật đưa người đến chuẩn bị phá bỏ đạo quán. Khi họ phát hiện ra, mọi chuyện đã quá muộn.

Tiếng máy xúc gầm rú vang lên, bụi cát tung mù mịt. Từng pho tượng lần lượt đổ xuống, nứt vỡ trên mặt đất.

Dân làng đau lòng, chỉ biết trơ mắt nhìn. Nhưng Kỷ Hòa thì lại khác. Ánh mắt cô dừng lại đầy nghiêm trọng trên những pho tượng bị đập nát.

Trong số đó, có ba pho tượng là Nguyên Thủy Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn và Đạo Đức Thiên Tôn – ba vị thần tối cao của Đạo giáo.

Một đạo quán nhỏ như vậy... tại sao lại thờ cả ba vị đại thần?

Cảm giác bất an trỗi dậy trong lòng Kỷ Hòa.

Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ đi quanh đạo quán một vòng. Rồi đến vòng thứ hai, đột nhiên cô dừng bước, nhíu mày, giọng nói vang lên dứt khoát:

"Không được. Không thể phá bỏ đạo quán này."

Lời nói vang lên khiến đám công nhân đang làm việc phải sững lại.

Tất cả đều quay sang nhìn cô, đầy ngạc nhiên.

Cô đang làm gì vậy? Đạo quán đã bị phá đến phân nửa, vậy mà giờ cô lại bảo dừng?

Nể tình Kỷ Hòa là một nữ minh tinh, quản công vẫn giữ phép lịch sự, hỏi:
"Vì sao lại như vậy, cô Kỷ?"

Kỷ Hòa thản nhiên đáp:
"Đạo quán này được xây dựng để trấn áp tà ma. Nếu các người phá hủy nó, những thứ không sạch sẽ bên dưới sẽ thoát ra."

Quản công thoáng lúng túng:
"Chuyện này..."

Các công nhân liếc nhìn nhau, ánh mắt đều lộ vẻ do dự. Mà sau khi dân làng nghe thấy lời cô nói, sự kích động lập tức tăng lên rõ rệt.

"Đã nói ngay từ đầu rồi! Đạo quán này không thể động vào! Là tổ tiên chúng tôi để lại, đương nhiên có lý do!"
"Ngay cả Kỷ đại sư cũng đã lên tiếng, các người còn không dừng lại là tự tìm đường chết! Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, các người có gánh nổi hậu quả không?"
"Dù sao thì dự án của nhà họ Kỷ chưa từng được chúng tôi đồng ý. Đường đường là một tập đoàn lớn, mà lại làm ăn kiểu này sao? Đây là uy tín của nhà họ Kỷ à?"

Không khí tại hiện trường mỗi lúc một hỗn loạn. Sự việc rốt cuộc cũng kinh động đến Kỷ Mặc.

Khi nghe Lữ Nhĩ báo lại, Kỷ Mặc chỉ thấy bực bội trong lòng.
Một đạo quán rách nát thôi mà, bao nhiêu chuyện rắc rối kéo theo không dứt!

Nhưng khi nhìn thấy Kỷ Hòa ở đó, anh ta đành thu lại vẻ mất kiên nhẫn trên mặt, cố gắng giữ giọng dịu dàng:
"A Hòa, thứ không sạch sẽ mà em nói là gì?"

Kỷ Hòa không trả lời anh ta. Cô thẳng bước đến trước mặt một công nhân, giơ tay lấy cái xẻng từ tay anh ta. Không nói không rằng, cô nhấc chân đạp lên, cắm mạnh xẻng xuống đất rồi nhấc lên.

"Nhìn rõ chưa?"

Kỷ Mặc vô thức dõi theo ánh mắt của cô nhìn xuống mặt đất, lập tức hít mạnh một hơi lạnh.

Lớp đất sét vàng ẩm ướt bị lật lên, lẫn trong đó là những vệt máu đỏ mờ mờ. Một mùi tanh thoảng qua trong không khí, khiến người ta không rét mà run.

Trong đất... sao lại có máu?

Giọng Kỷ Hòa lạnh như băng:
"Anh tưởng tôi đang nói đùa à?"

Dù sự sống chết của Kỷ Mặc chẳng liên quan gì đến cô, nhưng nơi này còn có bao nhiêu công nhân và dân làng, cô không thể khoanh tay đứng nhìn tên ngu ngốc này tiếp tục đào bới lung tung. Ai biết dưới đó còn có thứ gì?

Kỷ Mặc biết rõ năng lực của Kỷ Hòa. Nhìn thấy máu lẫn trong đất, dù miệng chưa nói ra, ánh mắt anh ta cũng đã hoảng hốt:
"Chuyện này... Sao lại như vậy?"

Một người dân làng lên tiếng, giọng đầy bức xúc:
"Tổng giám đốc Kỷ, chúng tôi đã nói với anh rồi, đạo quán này là do tổ tiên để lại, tuyệt đối không thể đụng vào!"
"Nghe nói xưa kia nơi đây có một tên cướp khét tiếng, đốt nhà, giết người, cướp của không chừa một ai. Cả vùng quanh đây khốn khổ vì hắn."

"Về sau, dân làng chúng tôi hợp lực bắt được hắn, dồn đến tận chỗ này. Nhưng hắn bướng bỉnh, thà chết cũng không đầu hàng. Lúc đầu, chúng tôi còn định tha mạng, nhưng đồng bọn của hắn lại quay ra đánh trả, khiến mấy người dân phải chết oan."

"Nên lần đó, mọi người thật sự bị chọc giận. Họ gom rơm, đốt lửa ném vào, thiêu chết hết lũ cướp."
"Cách làm tuy tàn nhẫn, nhưng lúc ấy không còn cách nào khác. Đám cướp chết là đáng. Có điều... Có lẽ vì cái chết quá thảm khốc, dân làng chưa từng giết người, trong lòng bất an nên mới lập một đạo quán tại đây, mong trấn áp những oán khí còn sót lại."

Sắc mặt Kỷ Mặc thay đổi liên tục.
"Thật sự có chuyện như vậy sao? Sao trước giờ các ông không ai nói gì?"

Người dân chỉ cười nhạt:
"Anh đã bao giờ cho chúng tôi cơ hội để nói chưa?"

Kỷ Mặc nghẹn họng, không biết đáp thế nào. Một lúc sau, anh ta quay sang hỏi Kỷ Hòa, cố xác nhận lại:
"Vậy... thật sự không thể tiếp tục thi công sao?"

Kỷ Hòa lạnh nhạt:
"Đúng vậy."

Thật ra cô rất muốn nói với anh ta: nếu anh không sợ chết thì cứ đào tiếp, cô tuyệt đối sẽ không cản. Nhưng cô biết Kỷ Mặc sợ chết. Cô nhìn rõ sự giằng co trong mắt anh ta—giữa cái lợi và cái mạng, anh ta đang lưỡng lự.

Cuối cùng, bản năng sinh tồn chiến thắng.

Kỷ Mặc nghiến răng:
"Dừng thi công!"

Công nhân nghe lệnh, ánh mắt vẫn còn do dự, nhưng lần lượt buông dụng cụ xuống.

"Cậu Kỷ, thật sự phải...?"

Kỷ Mặc nổi giận:
"Tôi đã bảo dừng thì là dừng! Không nghe thấy à?!"

Kỷ Hòa đứng một bên, khóe môi cong lên thành nụ cười lạnh.
Quả nhiên, Kỷ Mặc sợ chết.

Nhưng ánh mắt cô vẫn mang theo chút trầm ngâm.
Nhà họ Kỷ từng khai phá rất nhiều dự án. Lần này họ dám giấu dân làng để lén phá đạo quán, thì trước đó chắc chắn cũng từng làm không ít chuyện mờ ám.

Có một số người dân không rành luật pháp, nhưng họ vẫn biết rõ quyền lợi của mình bị xâm phạm. Còn nhà họ Kỷ—thường xuyên dạo bước bên bờ sông, chẳng lẽ không nghĩ sẽ có ngày giày bị ướt?

Bình Luận (0)
Comment