Xuyên Thành Tiểu Tình Nhân Của Tổng Tài Hệ Phản Diện

Chương 104

Sở Thành cảm thấy tâm tình của anh lại nặng nề hơn, hệt như dòng sông đang cố giấu một đợt sóng lớn, mặt nước đang cố nén dao động, “Giúp tôi tìm xe đi.” Anh nói, “Trước đó, cậu vẫn luôn tiễn tôi đến chỗ đậu xe mà.”

Quý Khinh Chu thầm nghĩ, đó là hồi trước mà, nhưng cuối cùng cậu cũng không nói gì, cùng anh bước ra ngoài. Sở Thành khác biệt thế nào, Quý Khinh Chu vẫn luôn hiểu rất rõ về điều này, cậu có thể liên tục từ chối những người khác, nhưng không bao giờ từ chối được yêu cầu của Sở Thành.

Sở Thành là người đầu tiên cậu thích, cậu cảm nhận được sự yêu thương và dịu dàng của Sở Thành dành cho cậu, cái thích này không giống với cái thích của cậu đối với những người khác, khi cậu đến thế giới này, người đầu tiên cậu nhìn thấy là Sở Thành, người đầu tiên cho cậu cảm giác an toàn và yên tâm cũng là Sở Thành, cậu ỷ lại vào Sở Thành, cậu quyến luyến Sở Thành, điều mà cậu không bao giờ có đối với những người khác.

Sở Thành giống như gì nhỉ? Quý Khinh Chu ngẫm nghĩ, anh giống như bầu trời sau cơn mưa, ánh dương chiếu sáng tạo nên cầu vồng, tình cảm chỉ có một màu, nhưng bởi vì cậu để rất nhiều cảm tình trên người Sở Thành, nên Sở Thành vô cùng mỹ lệ đầy màu sắc. Cậu không đành lòng để bất kỳ màu sắc nào biến mất, nên cũng không nỡ nói những lời làm tổn thương đến Sở Thành, cậu không muốn Sở Thành vì cậu mà khó chịu.

Quên đi, Quý Khinh Chu nghĩ, đâu biết sau này một năm gặp được nhau mấy lần đâu, dù sao yêu cầu này cũng không có gì là quá đáng, thôi cứ đáp ứng anh ấy đi, dù sao thì, cũng nhanh thôi, sẽ không gặp lại nữa đâu.

Cậu cùng Sở Thành bước ra khỏi thang máy, đi thẳng một đường về phía trước, Sở Thành vô thức quay đầu nhìn cậu, Quý Khinh Chu đang cúi đầu, thoạt nhìn góc nghiêng vô cùng thanh thoát.

“Dạo gần đây, cậu có khỏe không?” Sở Thành hỏi cậu.

Quý Khinh Chu gật đầu, “Khá tốt.”

“Trả lời xong rồi, cũng không hỏi lại tôi sao?” Sở Thành cười khẽ, “Cả đoạn đường đi, tôi hỏi gì thì cậu đáp nấy, lời ít ý nhiều, không hề nói một chữ dư thừa nào, không hỏi lại cũng không quan tâm chút nào đến tôi sao?”

Quý Khinh Chu không ngờ Sở Thành sẽ nói như vậy, cậu ngẩng đầu lên nhìn anh, Sở Thành đang nhìn thẳng về phía trước, anh không nhìn cậu, nhưng trên mặt vẫn còn nụ cười tự giễu chưa tan.

Quý Khinh Chu ngoan ngoãn nói, “Anh thì sao, anh có khỏe không?”

Sở Thành trầm mặc một chút, sau đó khẽ nói, “Không khỏe bằng cậu.”

Trái tim Quý Khinh Chu ra sức đập loạn, Sở Thành quay đầu nhìn cậu, anh nói, “Thoạt nhìn cậu cũng không tệ, vậy cậu cảm thấy thoạt nhìn tôi trên mức không tệ này không?”

Quý Khinh Chu nhìn anh, nhưng cậu vẫn không nhìn ra được gì, từ trước đến giờ cậu vẫn không thể hiểu được Sở Thành, cậu nghĩ Sở Thành thích cậu, thế nhưng Sở Thành lại thả cậu đi, cậu nghĩ Sở Thành không thích cậu, nhưng Sở Thành lại nói anh sống chẳng dễ dàng. Đúng là sắc mặt của anh có chút tiều tụy, thoạt nhìn không giống như trước kia khí phách hăng hái, nhưng dựa vào cái gì cậu lại có thể tự mình đa tình cho rằng Sở Thành không khỏe là bởi vì cậu đâu.

Có lẽ là cũng vì cậu, nhưng cũng chỉ vì cậu từ chối sự quan tâm săn sóc của Sở Thành, cho nên Sở Thành mới không thích nghi được mà thôi.

“Là vì tôi sao?” Quý Khinh Chu hỏi anh, “Vì tôi từ chối quan tâm săn sóc của anh?”

Sở Thành không nói gì.

Quý Khinh Chu nhìn anh, thanh âm vô cùng nhẹ nhàng, cậu nói, “Sở Thành, anh cũng thấy rồi đó, bây giờ tôi sống cũng không tệ, cho dù không có anh quan tâm săn sóc, tôi cũng có thể sinh hoạt rất tốt. Cho nên, anh không cần phải giúp tôi suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, tôi là một người trưởng thành, tôi có năng lực tự chăm sóc chính bản thân mình, nếu tôi thật sự gặp phải vấn đề bản thân không thể tự giải quyết được, có lẽ tôi sẽ nhờ cậy đến sự giúp đỡ của anh, nhưng đa số tôi đều có thể tự lực cánh sinh được, vì vậy, anh có thể đừng lo nghĩ cho tôi nữa được không?”

Giọng nói của cậu vô cùng dịu dàng, thậm chí ánh mắt còn mang theo ý cười, cậu nói, “Mấy chuyện thói quen như này, đúng là khi mới bắt đầu từ bỏ sẽ cảm thấy có chút không quen, nhưng dần dà thói quen mới sẽ lấp đi thói quen cũ. Cảm ơn anh đã luôn suy nghĩ cho tôi, anh hy vọng tôi tốt và tôi cũng mong anh được như vậy, tôi không hy vọng anh vì tôi mà trở nên tiều tụy.”

Sở Thành ngơ ngẩn nhìn cậu, nhìn ánh mắt dịu dàng của cậu, anh hỏi, “Cậu cũng cảm thấy tôi quan tâm săn sóc cho cậu là vì thói quen?”

“Không phải thì là gì?” Quý Khinh Chu hỏi anh.

Sở Thành khẽ mở miệng, thiếu chút nữa anh đã hỏi thành lời, “Có lẽ vì thích thì sao?”

Thế nhưng anh chỉ nhìn Quý Khinh Chu, không nói gì.

Quý Khinh Chu thấy anh yên lặng, vô cùng tự nhiên cất bước đi về phía trước, Sở Thành đi theo bên cạnh cậu, không ngừng tự hỏi chính mình, anh có thích Quý Khinh Chu không? Anh có yêu Quý Khinh Chu không? Anh có nguyện ý ở bên cạnh Quý Khinh Chu không?

Không được bao lâu, hai người đã đi đến chiếc xe của Sở Thành, Quý Khinh Chu khẽ nói, “Đến rồi.”

Sở Thành “Ừ” một tiếng.

“Vậy tôi đi trước, anh đi đường cẩn thận, tạm biệt.” Quý Khinh Chu vẫn dịu dàng nói.

Sở Thành nhìn cậu, ngay lúc cậu vừa xoay người bước đi, anh liền vươn tay giữ chặt cánh tay cậu, tiến lên ôm chầm lấy cậu.

Quý Khinh Chu ngây ngẩn cả người.

Sở Thành ôm cậu, anh không nói gì, chỉ cảm thấy một mảnh yên bình.

Anh cảm thấy giây phút này đây, mọi buồn phiền nặng nề trong lòng bỗng chốc tiêu tán, lòng nhẹ nhàng yên tĩnh đến lạ. Anh gắt gao ôm chặt Quý Khinh Chu, ôm chặt từng chút từng chút một, người trong lòng anh vẫn quen thuộc như ngày nào, thậm chí anh còn từng hôn môi, hôn vai, hôn cổ, hôn cả sống lưng của cậu. Rõ ràng cậu vẫn gầy như vậy, chỉ mới ôm chặt một chút thôi, là đã có thể cảm nhận được lớp xương bên trong, thế nhưng cậu vẫn như cũ, dùng thân hình gầy yếu này để tự lực cánh sinh.

Rõ ràng cậu cũng không phải loại người hiếu thắng, khi đánh nhau bị thương, cậu sẽ kêu đau để anh nhẹ nhàng bôi thuốc cho cậu, thế nhưng bây giờ, tại sao cậu lại hiếu thắng như thế? Cho dù là lợi dụng anh, khi cậu chưa thể đạt đến đỉnh cao của giới giải trí, khi mà mẹ cậu vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, thì lợi dụng anh để con đường cậu đi trở nên suôn sẻ hơn, không phải sẽ tốt hơn sao?

Hà tất gì, phải đặt ra ranh giới với anh rõ ràng như thế.

Anh ôm Quý Khinh Chu, khẽ nỉ non gọi tên cậu, mỗi một lần gọi tên đều mang chút cảm giác dịu dàng xen lẫn yêu thương, “Chu Chu.”

Nháy mắt tâm Quý Khinh Chu mềm xuống, cậu vô thức nắm chặt tay, cậu không đẩy Sở Thành ra, đồng thời cũng không ôm lại anh.

Cậu chỉ khẽ nói, “Đây là lần cuối cùng, Sở Thành, sau này anh đừng như vậy nữa.”

Sở Thành không nói gì, anh khẽ nới lỏng vòng tay, Quý Khinh Chu đang cúi đầu, nhìn không rõ sắc mặt.

Sở Thành cúi đầu hôn cậu, Quý Khinh Chu hơi nghiêng đầu, né tránh nụ hôn của anh. Đây là lần đầu tiên cậu từ chối nụ hôn của anh, cho dù là lúc hai người mới bắt đầu quen biết nhau, Sở Thành có hôn cậu, cậu cũng sẽ không trốn tránh, thậm chí còn rất hiểu chuyện nghiêng đầu đưa má còn lại qua, uyển chuyển nhắc nhở anh, bên này cũng cần hôn một cái.

Thế nhưng hiện tại, cậu từ chối nụ hôn của Sở Thành, cậu nói, “Đừng làm vậy, không thích hợp.”

Sở Thành yên tĩnh nhìn chằm chằm cậu, không nói gì.

“Anh nên buông tôi ra đi.” Quý Khinh Chu nói nhỏ.

Sở Thành vẫn nhìn chăm chú vào cậu không chớp mắt, nhưng hai tay vẫn không hề buông Quý Khinh Chu ra.

“Buông ra.” Quý Khinh Chu lại lên tiếng nhắc nhở.

Sở Thành vẫn không buông, vẫn như cũ nhìn cậu.

Quý Khinh Chu bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn anh, cậu cố chấp tỏ vẻ, “Anh buông ra đi.”

Sở Thành nhìn ánh mắt nghiêm túc của cậu, thật không hiểu tại sao cậu có thể không hề cảm thấy đau lòng khi cứ hết lần này đến lần khác bảo anh buông tay như thế. Quý Khinh Chu có thích anh không? Anh nghĩ, nếu cậu thật sự thích anh, thì tại sao cậu cứ luôn cố chấp bảo anh buông tay, kiên quyết đặt ra giới hạn với anh, ánh mắt không hề có một tia do dự như thế. Nhưng ngược lại nếu cậu không thích anh, thì vì sao cậu lại không đẩy anh ra? Rõ ràng cậu chỉ cần đẩy anh ra, là cậu có thể rời đi được rồi, vì cớ gì cậu cứ liên tục bảo anh buông tay trước làm gì.

Tại sao cậu không đẩy anh ra trước?

“Cậu đẩy tôi ra, tự nhiên cậu sẽ đi được.” Sở Thành nhìn cậu, “Không cần tôi phải buông tay, chỉ cần cậu đẩy tôi ra, là cậu có thể rời đi được rồi, không phải sao?”

Quý Khinh Chu sửng sốt một chút, cậu không ngờ Sở Thành sẽ nói như vậy, cậu nhìn chăm chú Sở Thành, có chút giật mình lại có chút khó chịu, cậu vô thức hạ thấp tầm mắt, che giấu ánh mắt đau khổ kia đi, nhưng trong lòng vẫn không khỏi có chút chua xót.

Cậu chưa từng đẩy Sở Thành, mặc kệ là khi đang còn trong hợp đồng hay hiện tại hợp đồng đã chấm dứt, ngoại trừ ban đầu cậu ra sức giãy giụa khi Sở Thành muốn lái xe với cậu ra, mặt khác, mỗi khi Sở Thành muốn ôm hay hôn môi, thậm chí làm thêm những chuyện khác nữa, cậu cũng chưa từng từ chối đẩy anh ra.

Cậu thích Sở Thành như vậy, làm sao cậu có thể đẩy Sở Thành ra được. Thế nhưng hiện tại, Sở Thành lại bảo cậu đẩy anh ra đi.

Hốc mắt Quý Khinh Chu hơi nóng lên, cậu đứng yên tại chỗ, muốn nâng tay lên đẩy ra nhưng lại không nâng lên được. Nếu cậu có thể đẩy Sở Thành ra được, thì ngay lúc Sở Thành vừa mới ôm chầm lấy cậu, cậu đã đẩy anh ra rồi, nào để đến bây giờ. Đột nhiên cậu cảm thấy Sở Thành rất phiền, rõ ràng là anh chủ động ôm lấy cậu, nhưng giờ lại bảo cậu chủ động đẩy anh ra, rõ ràng thời hạn hợp đồng là do anh đặt ra, anh cũng nói là không thích cậu, vậy mà hợp đồng kết thúc rồi mà vẫn dây dưa không dứt.

Cậu đã dần dần thích ứng với cuộc sống không có Sở Thành bên cạnh, đã thu hồi tâm tư của chính bản thân mình, chỉ một lòng nghĩ đến chuyện phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, nhưng Sở Thành, vẫn muốn làm khó cậu.

Quý Khinh Chu cảm thấy thật oan ức, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng khó chịu. Cậu từ từ nâng tay lên, tự nhủ bản thân cuối cùng hai người cũng đi đến bước này rồi, không còn từ chối trong lời nói nữa, mà đã đến mức từ chối thân cận tay chân. Cho dù không phải hôm nay, thì ngày mai, hay ngày kia, tương lai một ngày nào đó, cậu cũng sẽ chủ động đẩy Sở Thành ra và nói với anh rằng, “Buông tay.”

Vốn dĩ khi tách ra, thì cũng phải tách ra cho dứt khoát. Không thể miệng thì nói không nhận quan tâm săn sóc của Sở Thành, mà thân lại chẳng hề muốn từ chối tiếp xúc với Sở Thành được.

Cậu nên đẩy Sở Thành ra, ngay lúc Sở Thành ôm chầm lấy cậu, cậu nên đẩy anh ra mới phải.

Quý Khinh Chu giơ tay lên, cậu không nhìn Sở Thành, cậu muốn đẩy anh ra, nhưng vừa nâng lên chưa kịp đụng vào người Sở Thành, tay đã bị nắm lấy, Quý Khinh Chu kinh ngạc ngẩng đầu, Sở Thành nhìn, anh nắm chặt tay cậu, ngăn cản động tác của cậu.

Quý Khinh Chu không hiểu rốt cuộc anh đang muốn làm gì, người bảo cậu đẩy anh ra là anh, hiện tại người ngăn cản nắm lấy tay cậu cũng là anh, rốt cuộc anh muốn làm gì đây? Cậu không hiểu gì, đành đơn giản giãy giũa, muốn thoát khỏi nắm tay của Sở Thành, đẩy anh ra, thế nhưng Sở Thành nắm rất chặt, căn bản cậu không thể thoát được.

“Anh làm sao vậy?” Quý Khinh Chu vừa tức mà cũng vừa bất đắc dĩ, “Anh bảo tôi đẩy anh ra mà, anh làm vậy là sao? Sở Thành, anh buông tôi ra.”

Cậu vừa nói vừa giãy giụa, Sở Thành cảm nhận được động tác của cậu, cánh tay đang ôm cậu hơi hơi dùng sức, ôm chặt cậu thêm lần nữa, tay kia vẫn gắt gao nắm chặt tay cậu.

Đương lúc Quý Khinh Chu nâng tay khác lên muốn gỡ bàn tay của anh ra, cậu chợt nghe Sở Thành nói khẽ bên tai cậu, “Đừng đẩy tôi ra, đừng đẩy tôi ra Chu Chu, tôi sai rồi, tôi không nên nói những lời như vậy với cậu, tôi sai rồi, cậu tha thứ cho tôi đi, được không?”

Giọng nói của anh rất nhỏ, mang theo một chút áp lực xen lẫn đau thương, Quý Khinh Chu nghe, vô thức ngừng tay.

=========================
Bình Luận (0)
Comment