Xuyên Thành Tiểu Tình Nhân Của Tổng Tài Hệ Phản Diện

Chương 105

Sở Thành ôm cậu, gắt gao nắm lấy tay cậu, Quý Khinh Chu muốn rút tay ra, nhưng chỉ mới cựa quậy một chút thôi, anh liền nắm chặt tay hơn, chặt đến mức Quý Khinh Chu cũng cảm thấy đau.

“Anh buông ra đi.” Quý Khinh Chu lại nói, “Anh luôn muốn để tôi đi mà, anh buông tôi ra.”

“Tôi rất nhớ cậu.” Sở Thành không đáp lời cậu, anh chỉ muốn nói, “Ngày nào tôi cũng nhớ cậu, tôi mơ thấy cậu rất nhiều lần, nhưng có đôi khi ngay cả trong mơ cũng không thấy cậu đâu cả, cậu để tôi ôm một chút được không? Chỉ một chút thôi.”

Quý Khinh Chu không nói gì, cậu cảm nhận được cái ôm của Sở Thành, bên tai nghe được giọng nói của Sở Thành, cậu cảm thấy dường như Sở Thành lại đang tạo ảo giác cho cậu, loại ảo giác rằng anh thích cậu.

Cậu không đẩy Sở Thành ra nữa, nếu có thể, vĩnh viễn cậu cũng không muốn đẩy Sở Thành ra. Thậm chí trong tiềm thức cậu còn cảm kích Sở Thành đã nắm chặt tay cậu, để cậu không đẩy anh ra được, để sau này khi nhớ lại, cậu sẽ không chút nào tiếc nuối nói, “Tôi chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm, tuy tách ra khiến người khổ sở, nhưng mỗi một bước đi, tôi đều nguyện ý.”

Sở Thành ôm cậu một hồi, sau đó mới yên lặng kéo giãn khoảng cách, anh nhìn người trước mặt, nhẹ nhàng dùng ngón cái vuốt ve mu bàn tay cậu, nhưng Quý Khinh Chu vừa động đậy, anh liền ngừng động tác lại.

“Tôi buông,” anh nói, “Tôi buông tay, vì vậy, cậu đừng đẩy tôi ra, nhớ kỹ, mặc kệ bất luận là lúc nào, hay bất luận cậu gặp phải chuyện gì, cậu đều có thể tới tìm tôi, hiểu không?”

Quý Khinh Chu gật đầu.

Sở Thành cảm thấy dường như cậu đang gật đầu cho có lệ, tựa như lần chia tay nhau hôm đó, cậu đáp ứng qua loa nhận lấy căn hộ kia của anh, anh kéo tay Quý Khinh Chu, hôn nhẹ lên mu bàn tay của cậu, Quý Khinh Chu bị anh bất ngờ hôn một cái, cậu phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên nhìn anh, Sở Thành thấy cậu nhìn, anh khẽ cười cười, sau đó đương lúc cậu đang mờ mịt khó hiểu, anh lại cúi đầu hôn thêm cái nữa lên mu bàn tay cậu, Quý Khinh Chu nhìn, vô thức muốn rút tay ra.

Sở Thành thả lỏng tay, cậu liền dễ dàng rút tay về.

“Tôi buông tay.” Sở Thành nói, “Trở về đi, cậu có thể đi được rồi.”

Quý Khinh Chu nhìn anh, chợt cảm thấy mu bàn tay phải của cậu thật nóng. Cuối cùng cậu chỉ nhìn Sở Thành, sau đó xoay người đi về phía thang máy.

Sở Thành nhìn chăm chú vào bóng dáng cậu rời đi, ánh mắt dần dần lắng xuống, anh nghĩ, nếu anh lại có một ít điên cuồng của thời niên thiếu, nếu anh lại có thêm một ít xúc động của khi ấy, có lẽ anh sẽ chạy đến ngăn Quý Khinh Chu lại, anh sẽ ôm lấy cậu và nói, quay về đi, tôi thích em, sau đó sẽ nhịn không được cưỡng hôn cậu. Thế nhưng anh đã xem nhẹ sức ảnh hưởng của Quý Khinh Chu đối với anh, mỗi khi không thấy cậu, anh sẽ nhớ đến cậu, sẽ luôn tự hỏi liệu anh có thật sự thích cậu hay không, nhưng khi gặp được cậu rồi, anh lại chỉ muốn ôm cậu vào lòng, để cậu luôn ở bên cạnh anh.

Thói quen lâu dần sẽ thành nghiện, anh đã quá quen với cảm giác khi có Quý Khinh Chu bên cạnh rồi.

Sở Thành thở dài, xoay người lên xe.

Quý Khinh Chu vào thang máy, lên thẳng tầng lầu nơi phòng bệnh vip của Uông Phương, Uông Phương và Ứng Niên vẫn đang tán gẫu với nhau, thấy cậu bước vào, Uông Phương cười nói, “Về rồi à.”

Ứng Niên trêu ghẹo, “Đi cũng lâu ghê.”

“Chắc nán lại nói chuyện với Tiểu Sở rồi,” Uông Phương giải thích, “Từ trước đến giờ, hai đứa nó rất hay nói chuyện với nhau.”

Quý Khinh Chu cười cười, xem như đáp lại.

Cậu đi đến giường bệnh của Uông Phương, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cân nhắc lại chuyện của cậu và Sở Thành, không thể để chuyện này tiếp tục diễn ra nữa, tuy cậu đã thu hồi tình cảm của cậu, nhưng đoạn tình cảm này, tựa như ánh sáng mặt trời, sao có thể nói cắt là cắt được. Cũng vì cậu quá thích Sở Thành, nên mỗi lần nhìn thấy Sở Thành cậu đều sẽ mềm lòng, thế nhưng, chuyện này không thể cứ thế mà tiếp tục xảy ra nữa.

Sở Thành nổi hứng dây dưa, anh có thể liên tục hết lần này đến lần khác xuất hiện ở trước mặt cậu, cùng cậu chơi bài tình cảm, thế nhưng cậu không dây dưa nổi, và cũng không muốn tiếp tục dây dưa như vậy. Tình yêu của cậu phải nên kết thúc một cách lộng lẫy vào ngày cậu rời đi rồi, chứ không phải lại dây dưa lôi kéo, khiến những kỷ niệm đẹp trong quá khứ bị vấy bẩn, cậu không muốn nhìn thấy điều đó.

Giây phút này đây, Quý Khinh Chu liền đưa ra một quyết định, cậu không muốn gặp lại Sở Thành nữa.

Cậu tính nhắn những lời này qua wechat cho Sở Thành, nhưng lại lo lắng anh đang lái xe, nên chờ đến khi cậu thăm Uông Phương xong, cùng Ứng Niên trở về nhà, chờ đến khi trăng mọc lên đầu cành liễu, cậu mới nhắn wechat hỏi Sở Thành, “Anh về đến nhà chưa?”

Rất nhanh, Sở Thành đã trả lời: Đến rồi.

Anh không ngờ Quý Khinh Chu lại nhắn wechat cho anh, thậm chí còn cảm thấy không thực. Từ lúc Quý Khinh Chu dọn ra ngoài, cậu chưa từng chủ động liên hệ với anh, mỗi lần anh chủ động nhắn wechat hay gọi điện thoại qua cho Quý Khinh Chu, Quý Khinh Chu cũng chỉ trả lời ngắn gọn, không nói chuyện dư thừa, ấy vậy mà, bây giờ cậu lại nhắn wechat cho anh.

Sở Thành vừa kinh ngạc mà cũng vừa rất vui vẻ.

Thế nhưng, giây tiếp theo, vui vẻ liền biến mất.

“Sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa.” Đoạn tin nhắn được gửi qua, Sở Thành nhìn thấy bên cạnh avatar của cậu là một hàng chữ, “Giống như lời anh đã nói, hãy buông tay đi.”

Sở Thành ngây ngẩn cả người, anh nhìn dòng chữ bên trong khung thoại, muốn đáp lại gì đó, nhưng dường như lại mất hết sức lực chẳng nhắn được gì. Anh chưa bao giờ ngoan cố thích dây dưa một người như vậy, cũng chưa từng dây dưa làm phiền người khác bao giờ, thế nhưng hiện tại, dường như anh đã biến thành một người ngoan cố dây dưa không dứt làm phiền đến người ta rồi.

Sở Thành thả điện thoại xuống, anh ngẩng đầu lên đi về phía trước, anh chợt thấy một bình hoa hồng bằng thủy tinh đang được đặt ở bên ban công. Những đóa hoa hồng đỏ thẫm đang được ánh trăng lờ mờ chiếu rọi bên ngoài cửa sổ, Sở Thành đi qua, mở đèn ban công lên, yên tĩnh nhìn những đóa hoa hồng.

Lễ tình nhân ngày hôm đó, trời xui đất khiến anh đã mua hoa hồng, anh không thích hoa, không thích lãng mạn, cũng không thích ngày lễ, thế nhưng Quý Khinh Chu lại thích, vì vậy, anh đã thanh toán số hoa này thay cho Quý Khinh Chu.

Sở Thành đi qua, nhìn những cánh hoa đỏ sậm không còn tươi đẹp kia, phảng phất như đang nhìn thấy quá khứ của mình. Những khoảnh khắc sinh hoạt đã từng tươi đẹp của anh và Quý Khinh Chu, cũng giống như những đóa hoa hồng này, đã không còn nhan sắc ban đầu, đã bắt đầu rơi vào cảnh hoa tàn nhạt phai.

Sở Thành cầm bình hoa lên, muốn vứt những đóa hoa không còn giá trị này đi, nhưng sau khi cầm lên, anh lại yên lặng đếm, chín đóa hoa hồng, không thêm, không bớt, chỉ chín đóa, lâu lâu dài dài.

Anh nhớ đến ngày hôm đó, cô bé nhỏ tặng thêm một đóa hoa hồng cho Quý Khinh Chu, nhưng Quý Khinh Chu lại trả hoa lại, cậu nói, “Không cần đâu.”

Anh lại chợt nhớ tới buổi chiều hôm đó, Quý Khinh Chu mang những đóa hoa hồng này ra ban công, sau đó dặn dò anh không được động vào, vô cùng kiên nhẫn chờ những đóa hoa này được phơi khô, sau đó lại mang cắm vào bình thủy tinh, đặt những đóa hoa này trên dàn ban công bên cửa sổ.

Có lẽ cậu rất thích những đóa hoa hồng này, Sở Thành nghĩ, có lẽ cậu cũng rất muốn được lâu dài. Anh nhìn những đóa hoa hồng trên tay, đột nhiên anh ý thức được, tuy những đóa hoa này không còn tươi đẹp như trước nữa, nhưng lại không hề khô héo, trước khi chúng nó khô héo, Quý Khinh Chu đã mang chúng nó ra phơi, thế nên mới có thể giữ được dáng vẻ như đang nở lúc bấy giờ.

Anh đặt bình hoa về lại chỗ cũ, nhìn chăm chú vào những đóa hoa hồng, sau đó cầm điện thoại lên, trả lời wechat của Quý Khinh Chu.

“Tôi động vào hoa hồng của cậu này.” Sở Thành nhắn, “Tôi cảm thấy chúng nó thật xinh đẹp.”

Quý Khinh Chu nhìn dòng chữ anh nhắn qua, ngay một khắc đó, lòng cậu bỗng dưng rung động.

Cậu không trả lời Sở Thành, Sở Thành cũng không nhắn thêm gì nữa, Quý Khinh Chu là sợ bí mật cậu thích anh bị bại lộ, còn Sở Thành, Sở Thành chỉ đơn giản muốn hứa một điều lâu dài với Quý Khinh Chu.

Cả đời người rất dài, nhưng anh muốn hứa một điều lâu dài với Quý Khinh Chu, cũng vì muốn hứa một điều lâu dài này, cho nên anh mới không dám hành động thiếu suy nghĩ, anh sợ anh cho Quý Khinh Chu hy vọng, sau đó lại khiến cậu thất vọng hơn.

Sở Thành nhìn bình hoa kia, yên lặng tắt đèn, rời khỏi ban công.

Sau ngày hôm đó, Sở Thành không về căn nhà đó nữa, anh trở về nhà, không còn ở nơi có hơi thở sinh hoạt của Quý Khinh Chu nữa, anh nghiêm túc tự hỏi tương lai của anh và Quý Khinh Chu.

Sở Tín nhìn thấy Sở Thành trở về, liền kinh ngạc hỏi, “Sao lại về nhà ở?”

Sở Thành ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, hỏi lại, “Anh, anh có thích ai bao giờ chưa?”

“Chưa.”

“Em cũng nghĩ vậy.” Sở Thành nói, “Trừ phi Tây Ngu thành tinh, bằng không chẳng có ai khiến anh thích được cả.”

Sở Tín buông cây bút trong tay xuống, anh hỏi, “Em thích ai rồi sao?”

Sở Thành không nói gì, hồi lâu, anh mới khẽ lên tiếng, “Em không biết nữa, nhưng em rất muốn có được người đó, muốn cho người đó một điều lâu dài, muốn cho người đó một đời vô ưu, em muốn cho người đó một đời an ổn, thế nhưng em không biết, em có thể làm được điều đó hay không. Em sợ sau này em gặp được những người khác, thích những người khác, sau đó, rời khỏi người đó. Em sợ em không thật sự thích người đó, sợ tất cả là vì trước giờ chưa tìm được người mình thích, nên mới tưởng lầm rằng đây là thích.”

“Nếu vậy thì, cả hai tách ra một thời gian đi, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, hiện tại em đang đứng trong một ngõ cụt, đương nhiên sẽ không hiểu nên làm thế nào, cho bản thân một chút thời gian đi, đi làm một số chuyện khác, đừng đặt sự quan tâm chú ý vào người đó nữa, khoảng chừng một hai tháng sau, em hãy quay đầu lại nhìn thử, nói không chừng đến lúc đó em sẽ biết nên làm thế nào.”

“Nếu đến lúc đó vẫn chưa biết thì sao?” Sở Thành hỏi.

Sở Tín nghe vậy liền bật cười, anh nhẹ nhàng nói, “Nếu em đặt sự quan tâm chú ý của em vào chuyện khác suốt hai tháng trời, không hề gặp được người đó, đến khi gặp lại mà cũng chẳng xác định được đây có phải là tình yêu hay không, thì có lẽ em không thật sự thích người đó đâu.”

“Vậy nếu em không kiên trì được hai tháng đó thì sao?”

“Vậy lúc ấy, em nên hỏi lại chính bản thân em, rằng em có thật sự thích người đó hay không.”

Sở Thành cúi đầu, không nói gì thêm nữa.

Sở Tín cảm thấy chuyện mà anh lo lắng nhất rốt cuộc đã xảy ra rồi, anh nhìn em trai của anh, nhìn Sở Thành đang nghiêm túc tự hỏi, lòng chợt có chút bất đắc dĩ, thế nhưng anh cũng không quấy rầy Sở Thành ngẫm nghĩ. Không sao cả, Sở Tín nghĩ, nếu Sở Thành thích Quý Khinh Chu, thì cho dù anh có ngăn cản, Sở Thành cũng sẽ ở bên cạnh Quý Khinh Chu; còn nếu Sở Thành không thích Quý Khinh Chu, thì cho dù không có sự ngăn trở của anh, Sở Thành và Quý Khinh Chu cũng sẽ không ở bên nhau.

Sở Tín hiểu rõ em trai của anh thế nào, từ nhỏ Sở Thành đã có chủ kiến của bản thân, từ trước đến giờ, Sở Thành luôn luôn tự chủ chuyện của mình.

Quý Khinh Chu phát hiện từ lúc cậu nhắn với Sở Thành rằng sau này đừng gặp nhau nữa, Sở Thành liền thật sự không còn xuất hiện ở trước mặt cậu nữa. Thật ra cũng không thể nói như vậy, trước khi cậu nhắn những lời đó, Sở Thành cũng chưa từng cố tình xuất hiện ở trước mặt cậu, lần ở bệnh viện khi đó, cũng chỉ là ngẫu nhiên gặp được mà thôi.

Anh vẫn như cũ nhắn wechat cho cậu, vẫn như cũ nhắn nhủ một ít lời nói quan tâm, ban đầu Quý Khinh Chu còn lễ phép nói tiếng cảm ơn, nhưng về sau, cậu không đáp lại lời nào nữa.

Có một ngày, cậu chợt nhận được tin nhắn wechat của Sở Thành, anh hỏi: Bộ cậu kéo tôi vào blacklist rồi à?

Quý Khinh Chu thầm trả lời, không có, thế nhưng cậu vẫn trước sau như một không hề trả lời anh. Một trong hai người cần phải luôn bảo trì bình tĩnh, để cả hai không bị lúng túng trước những lúc dây dưa.

Nhưng mấy ngày sau, cậu vẫn nhận được tin nhắn mới từ Sở Thành, dường như anh không hề để ý cậu có kéo anh vào blacklist hay không, hoặc là, anh có lòng tin vững chắc về việc cậu sẽ không nỡ kéo anh vào blacklist. Quý Khinh Chu không biết, và cũng không muốn tự làm khó mình, suy nghĩ nhiều về chuyện này. Một bộ phim mới của cậu sắp khởi động máy, cậu cần phải đặt thời gian và tinh lực của cậu vào vai diễn mới này, đây mới là điều mà cậu nên làm.
Bình Luận (0)
Comment