Xuyên Thành Tra A Trong Truyện Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 22

Diệp Thanh đem đồ đạc đã đóng gói đặt ra ngoài sân, cô còn đặc biệt mang theo một cây chổi, dù sao trên đường chạy nạn về phía Nam có khả năng phải ngủ ngoài trời, mang theo chổi sẽ tiện cho việc quét dọn mặt đất sau này.

 

Làm xong những việc đó, Diệp Thanh đóng cửa bếp lại, nếu không lát nữa mà người khác nhìn thấy cả chum nước cũng không còn thì thật khó giải thích.

 

Diệp Thanh đi về phía phòng ngủ của Giang Cẩm Hoa và tiểu bảo bối, định xem Giang Cẩm Hoa may găng tay thế nào rồi. Lúc này đã là giờ Mùi (1 giờ trưa), các nàng cũng nên xuất phát, nếu không trời tối rồi sẽ khó tìm được chỗ nghỉ chân.

 

Khi cô bước vào phòng, liền thấy Giang Cẩm Hoa đang may găng tay, Diệp Thanh ghé lại gần nhìn một cái, chỉ một ánh mắt thôi mà cô đã ngạc nhiên. Găng tay Giang Cẩm Hoa may vừa đẹp vừa khéo, không chỉ là loại có thể xòe đủ năm ngón, mà đường kim mũi chỉ còn khít và chắc chắn, trông rất bền, đẹp hơn găng tay cô may rất nhiều.

 

"Thế nào? Có đúng là thứ ngươi muốn không?" Giang Cẩm Hoa thấy cô lại gần, liền hỏi.

 

Diệp Thanh vội gật đầu, "Đúng, chính là cái này đó, ngươi may đẹp thật đấy."

 

"Khi nào thì chúng ta đi? Nếu không kịp thì ta có thể may hai đôi còn lại trên đường." Giang Cẩm Hoa nói.

 

Diệp Thanh gật đầu, dù sao để may xong một đôi găng tay ít nhất cũng phải mất nửa canh giờ, nếu hôm nay muốn may xong cả ba đôi thì chắc đến tối mất.

 

"Vậy được, mang theo đồ đi, chúng ta thu dọn chuẩn bị xuất phát." Diệp Thanh vừa nói vừa bê hai chiếc chăn trong phòng Giang Cẩm Hoa ra ngoài, cộng thêm hai chiếc chăn đã có sẵn trên xe đẩy, tổng cộng là bốn chiếc chăn. Hai bọc đồ ở đầu xe đẩy đựng quần áo của ba người, bọc lớn ở giữa đựng nồi niêu xoong chảo các loại, còn một bọc nữa đựng đá đánh lửa và mấy thứ lặt vặt khác.

 

Diệp Thanh buộc hết mấy thứ đó lên xe đẩy, nói thật là cũng khá nặng, nhưng vẫn còn hơn là phải vác trên người. Hơn nữa thân thể của một Càn Nguyên vốn đã mạnh mẽ sẵn rồi, nên Diệp Thanh cảm thấy khối lượng này vẫn có thể chịu được.

 

Làm xong tất cả, cô như sực nhớ ra điều gì, liền lấy chiếc mũ tai thỏ từ trong không gian ra, sau đó mới đi về phía phòng ngủ.

 

Thấy tiểu bảo bối đang tự mình chơi trên mặt đất, Diệp Thanh đi tới, "Dạng Dạng, lại đây."

 

Tiểu bảo bối khẽ giật mình, sau đó lén nhìn sắc mặt Diệp Thanh, rồi mới lò dò dùng đôi chân ngắn chạy về phía cô.

 

Trên đường đi, tiểu bảo bối còn quay sang nhìn tỷ tỷ, thấy Giang Cẩm Hoa gật đầu với mình, lúc này mới yên tâm tăng tốc chạy về phía Diệp Thanh.

 

Nở nụ cười ngọt ngào với Diệp Thanh, "Tỷ Diệp."

 

"Ừ, đội cái này vào, lát nữa sẽ không lạnh nữa." Diệp Thanh nói rồi đội chiếc mũ tai thỏ lên đầu tiểu bảo bối, sau đó buộc dây dưới hai tai thỏ lại, rồi mỉm cười với đứa nhỏ.

 

Tiểu bảo bối vốn dĩ đã trắng trẻo đáng yêu, giờ đội thêm chiếc mũ này lên lại càng đáng yêu hơn.

 

"Ừm, dễ thương lắm, đi cho tỷ muội xem nào." Diệp Thanh cười nói.

 

Mắt tiểu bảo bối sáng rỡ, liền lon ton chạy về phía tỷ mình, "Tỷ ơi, có đẹp không?"

 

"Đẹp lắm, giờ thật sự trông như một chú thỏ nhỏ rồi." Giang Cẩm Hoa ánh mắt cong cong, nàng đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ của muội muội.

 

Đứng thẳng người dậy, ánh mắt Giang Cẩm Hoa nhìn về phía Diệp Thanh. Nàng cảm thấy Diệp Thanh chắc không tốt bụng đến mức đặc biệt tìm một chiếc mũ cho Dạng Dạng đội đâu? Chắc chỉ là trùng hợp mà thôi, dù sao trước kia Diệp Thanh còn định bán Dạng Dạng đi mà.

 

Diệp Thanh cũng đứng dậy, đưa tay cầm lấy đôi găng tay trên bàn, mở miệng nói: "Cẩm Hoa, chúng ta đi thôi, trước khi trời tối phải rời khỏi thành Lâm Châu."

 

"Được." Giang Cẩm Hoa gật đầu, bế tiểu bảo bối đang vui vẻ vì có mũ mới lên. Đứa nhỏ vẫn còn quá nhỏ, không đi được bao xa.

 

Diệp Thanh thì đã đeo găng tay xong, bắt đầu đẩy xe gỗ.

 

Giang Cẩm Hoa nhìn chiếc xe gỗ chất đầy đồ, khẽ nhíu mày. Diệp Thanh có đẩy nổi chừng ấy thứ không?

 

Nhưng lúc này Diệp Thanh đã đẩy xe ra khỏi cổng sân, Giang Cẩm Hoa vội vàng đi theo sau.

 

Tiểu bảo bối đã lâu không được ra khỏi sân, giờ ra ngoài liền vui vẻ không thôi, vung nắm tay nhỏ xíu lên, "Xuất phát nào!"

 

Khóe môi Giang Cẩm Hoa cong lên, lại bất đắc dĩ thở dài, chỉ có tiểu bảo bối là chưa biết sắp tới sẽ phải đối mặt với những gì.

 

Mới đi qua một con phố mà hai tay Giang Cẩm Hoa đã hơi mỏi. Thể lực của một Khôn Trạch vốn không tốt, nàng là tiểu thư được nuông chiều trong Kinh Thành, việc nặng nhọc cũng chỉ mới học làm sau khi tới Lâm Châu, căn bản không có bao nhiêu sức lực.

 

Nhưng Giang Cẩm Hoa vẫn cắn răng chịu đựng. Nếu là trước đây, Diệp Thanh đã sớm bỏ lại nàng và muội muội rồi. Bây giờ Diệp Thanh chịu mang theo hai tỷ muội nàng, nàng không thể kéo chân sau. Nếu không, bị Diệp Thanh chê là gánh nặng thì thật sự rắc rối.

 

Hô hấp của Giang Cẩm Hoa ngày càng dồn dập, bước chân cũng trở nên lảo đảo. Diệp Thanh cũng đã mệt, nhưng đây mới là ngày *****ên, dù sao cũng phải có thời gian thích nghi.

 

Cô chú ý thấy tiếng bước chân phía sau đã xa dần, quay đầu nhìn lại liền thấy rõ Giang Cẩm Hoa đã không chịu nổi nữa.

 

Diệp Thanh buông tay khỏi xe gỗ, đứng lại đợi, còn Giang Cẩm Hoa thì nghiến răng đuổi theo.

 

"Đi thôi." Giang Cẩm Hoa cắn răng nói.

 

"Đi cái gì mà đi? Dừng lại nghỉ một lát đã, nếu không ra khỏi thành thì ngươi đã gục rồi." Ánh mắt Diệp Thanh rơi vào giọt mồ hôi đang chảy bên má Giang Cẩm Hoa.

 

"Tỷ ơi, để muội xuống đi, muội ngoan ngoãn mà, muội có thể tự đi được." Tiểu đoàn tử cũng đau lòng nhìn tỷ mình.

 

Giang Cẩm Hoa hơi sốt ruột, vội giải thích: "Ta chỉ là chưa quen thôi, nghỉ một chút sẽ ổn."

 

Nàng sợ Diệp Thanh sẽ chán ghét mình và muội muội, liền vội nhìn sắc mặt Diệp Thanh. Thấy trên mặt Diệp Thanh không hề có vẻ chán ghét, Giang Cẩm Hoa mới nhẹ thở ra.

 

Diệp Thanh cũng đứng tại chỗ nghỉ một lát, cô biết thể lực của Khôn Trạch không tốt, bèn mở miệng nói: "Đặt Dạng Dạng lên xe đi, ngươi chỉ cần đỡ cho muội ấy ngồi vững là được."

 

Giang Cẩm Hoa vội vàng lắc đầu. Nàng vốn đã không giúp được gì trong việc đẩy xe, sao có thể để muội muội ngồi lên đó nữa, như vậy chắc chắn Diệp Thanh sẽ càng cho rằng hai tỷ muội họ là gánh nặng.

 

"Không cần đâu, ta bế được Dạng Dạng, ngược lại ngươi đẩy xe nặng thế kia đã rất vất vả rồi." Giang Cẩm Hoa nói, nàng cũng không phải thật sự lo cho Diệp Thanh, chỉ là nói đúng tình hình mà thôi.

 

Thấy nàng không muốn, Diệp Thanh cũng không miễn cưỡng: "Tùy ngươi, đi thôi, chúng ta tiếp tục, mới đi được một con phố thôi."

 

Diệp Thanh xoay người nâng tay cầm xe gỗ lên, tiếp tục đẩy về phía trước. Lúc này mà có một con lừa kéo xe thì tốt rồi, Diệp Thanh cũng không dám mơ đến ngựa. Nhưng giờ là năm mất mùa, gia đình có được gia súc đều là những nhà giàu. Có nhà dân thường thậm chí ngay cả xe gỗ như này cũng không có, chỉ có thể đeo sọt sau lưng để đựng đồ.

 

Diệp Thanh thở dài một tiếng, tiếp tục đẩy xe tiến về phía trước. Giang Cẩm Hoa không dám tụt lại phía sau, trên đường vẫn có người khác đang đi về phía ngoài thành lánh nạn. Những người đó nhìn thấy nàng thì ánh mắt luôn dừng lại trên người nàng một lát. Thấy trước người nàng có một nữ Càn Nguyên, ánh mắt của họ mới phần nào thu lại.

 

Liên tục đi thêm ba con phố nữa, Giang Cẩm Hoa cảm thấy hai cánh tay mình đều đã tê rần, hai tay gần như không còn nghe sai khiến được nữa. Hai bên má và trán liên tục có mồ hôi rơi xuống.

 

Tiểu bảo bối thấy tỷ mình đã quá mệt, vội nói: "Tỷ ơi, thả muội xuống đi, muội tự đi được mà."

 

"Dạng Dạng ngoan." Khi Giang Cẩm Hoa nói, sắc môi nàng đã hơi tái nhợt.

 

Diệp Thanh nghe thấy động tĩnh phía sau, liền dừng lại không kéo xe nữa, buông tay khỏi tay cầm xe gỗ, sau đó quay người nhìn hai người họ.

 

Vừa nhìn một cái, cô đã thấy sắc mặt của Giang Cẩm Hoa trắng bệch, Diệp Thanh vội vàng bước đến bế Giang Cẩm Dạng.

 

Giang Cẩm Hoa lập tức ôm chặt tiểu bảo bối trong lòng, cảnh giác nhìn Diệp Thanh, "Ngươi làm gì?"

 

Diệp Thanh một tay ôm lấy tiểu bảo bối, một tay gỡ tay Giang Cẩm Hoa ra, "Làm gì được? Ta đưa muội ấy lên xe, ngươi tự nhìn sắc mặt mình đi, mới ngày *****ên mà Dạng Dạng còn chưa sao, ngươi đã gục trước rồi."

 

Diệp Thanh thở dài, từ trên xe lấy xuống một quả bầu nước, đưa cho Giang Cẩm Hoa.

 

Tiểu thư khuê các trước giờ chưa từng thấy thứ này, hơn nữa vừa rồi còn ôm đứa nhỏ đi ba con phố, đầu óc đã có phần choáng váng, Giang Cẩm Hoa mờ mịt nhìn Diệp Thanh.

 

Diệp Thanh thở dài một tiếng, kiên nhẫn giải thích: "Vặn cái nắp trên này ra, bên trong có nước, ngươi uống vài ngụm rồi hãy đi tiếp."

 

Trong quả bầu là nước linh tuyền từ không gian của Diệp Thanh, chất nước trong lành, còn chứa nguyên tố vi lượng, tốt cho cơ thể hơn nước thường.

 

Giang Cẩm Hoa ôm lấy bầu nước bằng hai tay, vì vừa rồi ôm đứa nhỏ quá lâu, tay nàng hơi quá sức, nên phải thử hai lần mới mở được nắp bầu.

 

Nàng mệt đến mức gần như không nói nổi thành lời, ôm bầu nước uống vài ngụm mới thấy khá hơn một chút.

 

Nàng nhìn về phía tiểu bảo bối: "Dạng Dạng, uống không?"

 

Tiểu bảo bối lúc này vẫn còn đang cứng người nằm trong lòng Diệp Thanh, nhưng thấy tỷ mình không thoải mái nên không vùng vẫy, chỉ ngoan ngoãn rúc trong lòng Diệp Thanh.

 

"Không uống, muội không khát." Đứa nhỏ được bế suốt đoạn đường, đúng là không thấy khát thật.

 

Giang Cẩm Hoa lại nhìn sang Diệp Thanh, đưa quả bầu qua.

 

Diệp Thanh một tay ôm tiểu bảo bối, một tay nhận lấy bầu nước, uống vài ngụm nước linh tuyền bên trong rồi mới đưa trả lại cho Giang Cẩm Hoa.

 

Giang Cẩm Hoa đóng nắp bầu lại, đặt lên xe, sau đó bước đến bên cạnh Diệp Thanh, "Vẫn nên để ta bế Dạng Dạng thì hơn."

 

"Không cần, sắc mặt ngươi thật sự rất kém, đừng cố gắng nữa." Lúc này cũng không còn cách nào khác, Diệp Thanh đành phải nói thật, nếu không để Giang Cẩm Hoa mệt đến ngất xỉu thì chỉ càng thêm phiền phức.

 

Nói rồi, cô kéo một trong những chiếc chăn trên xe ra phía sau, để tiểu bảo bối có thể ngồi trên đó. Đặt đứa nhỏ ngồi vững xong, Diệp Thanh nhìn về phía Giang Cẩm Hoa, "Ngươi đứng bên cạnh đỡ cho muội ấy một chút."

 

Giang Cẩm Hoa mím chặt môi, hồi lâu mới mở miệng: "Được."

Bình Luận (0)
Comment