Diệp Thanh đưa tay nắm lấy hai bên thanh gỗ, nhấc xe một bánh lên. Cô thử cảm nhận trọng lượng, thực ra có thêm một tiểu bảo bối thì cũng không nặng thêm bao nhiêu.
Giang Cẩm Hoa thì đứng bên cạnh đỡ lấy tiểu bảo bối, đề phòng bị ngã. Tiểu bảo bối cũng rất thông minh, hai bàn tay nhỏ nắm chặt lấy sợi dây thừng thô buộc trên xe gỗ.
Diệp Thanh đẩy xe tiếp tục đi về phía trước, lần này tốc độ nhanh hơn không ít, một hơi đi liền bốn con phố, cô mới dừng lại nghỉ ngơi.
Sau đó, ba người tiếp tục men theo đường lớn đi về phía cổng thành. May là nơi các nàng ở vốn đã nằm ở vùng ngoại ô của Lâm Châu, nếu xuất phát từ trung tâm thành thì ít nhất cũng phải mất nguyên một ngày mới ra khỏi thành.
Khi mặt trời sắp lặn, Diệp Thanh đẩy xe đến cổng thành thì sắc trời đã gần hoàng hôn. Trước cổng thành không có một lính canh nào, dù sao khắp nơi đều đang đói kém, quan phủ không phát nổi lương thực, đám binh sĩ cũng bỏ đi lưu lạc.
Trên người Diệp Thanh đã phủ một lớp mồ hôi mỏng, đẩy một xe đầy đồ thế này đúng là khá mệt.
Giang Cẩm Hoa mấy lần quay đầu nhìn Diệp Thanh, nàng muốn giúp, nhưng cũng biết bản thân căn bản không đẩy nổi xe nặng như vậy, trong lòng lập tức dấy lên cảm xúc phức tạp.
"Có cần nghỉ một chút không?" Giang Cẩm Hoa thấy trán Diệp Thanh đã lấm tấm mồ hôi, liền hỏi.
Diệp Thanh lắc đầu: "Không được, trời sắp tối rồi, nếu không tìm được chỗ nghỉ, tối nay sẽ phải ngủ ngoài trời mất. Chúng ta phải nhanh chóng lên đường."
"Được." Giang Cẩm Hoa đáp, "Ngươi còn chịu nổi không?"
"Không thành vấn đề." Dù sao cô cũng từng là người có thể chém giết trong bầy tang thi, chỉ là đẩy xe thôi, không lấy mạng cô được.
Tiểu bảo bối tuy vẫn luôn ngồi trên xe, nhưng cũng có chút mệt mỏi. Đứa nhỏ nghĩ Diệp Thanh đẩy xe chắc chắn càng mệt hơn, liền quay đầu nhìn Diệp Thanh một cái, sau đó ngoan ngoãn ngồi yên, không dám nhúc nhích.
Ba người họ cứ thế đi về phía Nam, men theo con đường lớn, cuối cùng đến được một ngôi miếu đổ ven đường.
Mùa đông vốn đã lạnh, dù miếu đổ có gió lùa tứ phía, nhưng ít ra trên đầu và bốn phía còn có mái và tường che gió, bên trong vẫn ấm hơn bên ngoài chừng năm, sáu độ.
"Đi thôi, tối nay chúng ta nghỉ tạm ở đây, ngày mai lại lên đường." Vừa nói, Diệp Thanh vừa đẩy xe vào trong miếu.
"Được." Gần đến nơi rồi, Giang Cẩm Hoa vội vàng bế tiểu bảo bối xuống xe, ôm đứa nhỏ theo sau Diệp Thanh.
Trong miếu dường như đã có người, nhưng chắc chỉ là đám dân chạy nạn ghé qua nghỉ chân.
Diệp Thanh định đẩy xe vào trong miếu, nếu để bên ngoài lỡ bị mất cả xe lẫn đồ thì thật là thảm.
"Cẩm Hoa, ngươi ra phía trước giúp ta kéo đầu xe, phải đẩy xe vào bên trong." Diệp Thanh nói.
"Được." Giang Cẩm Hoa đáp lời, trước tiên bế tiểu bảo bối vào trong, sau đó căn dặn: "Dạng Dạng, muội ngoan ngoãn đứng trong này chờ, đừng chạy lung tung."
"Vâng ạ." Tiểu bảo bối lập tức đáp lại.
Giang Cẩm Hoa mới quay ra giúp Diệp Thanh kéo xe, nàng ra sức kéo từ phía trước, còn Diệp Thanh đẩy từ phía sau, cuối cùng cũng đẩy được xe vượt qua bậc cửa miếu.
Diệp Thanh đặt xe gỗ dựa sát vào tường bên trái, lúc này mới đứng thẳng người lên, bắt đầu quan sát tình hình bên trong miếu.
Đây là một ngôi miếu Quan Âm, tượng Quan Âm trên bệ thờ đã rất cũ kỹ, mâm bày đồ cúng phía trước cũng từ lâu đã biến mất. Bên phải miếu ngồi mấy người dân chạy nạn, gồm ba nam hai nữ, trông giống như một gia đình. Gia đình kia cũng không có xe lừa, tất cả đồ đạc đều chất lên hai chiếc xe gỗ.
Lúc Diệp Thanh quan sát đối phương, thì gia đình kia cũng đang đánh giá ba người các nàng.
Diệp Thanh chỉ liếc nhìn vài cái rồi thu hồi ánh mắt, quay sang nói với Giang Cẩm Hoa: "Ngươi trông Dạng Dạng, ta lấy chăn bông ra trước."
"Ừm." Giang Cẩm Hoa gật đầu đáp.
Tiểu bảo bối rất ngoan, thực ra căn bản không cần người trông, ngoan ngoãn ôm lấy chân tỷ tỷ mình, nhìn Diệp Thanh bận rộn.
Tiểu bảo bối bỗng cảm thấy tỷ Diệp thật ra cũng rất tốt, hôm nay đẩy mình và cả một xe đồ suốt cả buổi chiều, giờ lại còn chăm sóc cho các nàng.
Diệp Thanh không biết tiểu bảo bối đang nghĩ gì, cô lúc này đã nhanh nhẹn tháo dây thừng, lấy cây chổi buộc trên xe xuống, sau đó quét dọn sạch khu vực gần tường bên trái, gom bụi bẩn và rác rưởi sang một bên.
Diệp Thanh trải một chiếc chăn bông xuống đất, nhìn về phía hai người một lớn một nhỏ đang đứng cạnh, liền thấy hai người ngoan ngoãn đứng đó chờ mình.
Diệp Thanh cong khóe mắt cười, "Lại đây nghỉ ngơi đi, ta nhóm lửa rồi nấu cơm."
Nói xong, Diệp Thanh lại lấy thêm hai chiếc chăn nữa đặt lên trên chiếc đã trải.
Giang Cẩm Hoa vội dắt tiểu bảo bối đi qua, bế lên đặt xuống chăn, sau đó kéo thêm một chiếc chăn đắp kín cho đứa nhỏ.
Làm xong, Giang Cẩm Hoa mới đi đến bên cạnh Diệp Thanh: "Ta ra ngoài tìm ít củi về nhóm lửa, ngươi đã mệt cả buổi rồi, nghỉ ngơi chút đi."
Thấy Giang Cẩm Hoa định rời đi, Diệp Thanh lập tức đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, khẽ lắc đầu: "Bên ngoài trời đã tối, ngươi ở lại trông Dạng Dạng đi, ta đi rồi về ngay."
Như nhớ ra điều gì, cô ghé sát vào tai Giang Cẩm Hoa dặn nhỏ: "Cẩn thận nhà bên kia, ra ngoài nơi đất khách quê người, đa đề phòng vẫn hơn."
Ngay khoảnh khắc Diệp Thanh ghé sát lại, lông mày Giang Cẩm Hoa đã hơi cau lại, nhưng nhớ đến việc Diệp Thanh đã làm cả buổi chiều, sắc mặt nàng dịu đi đôi chút. Nghe được lời nhắc nhở, Giang Cẩm Hoa gật đầu: "Ừ, ta biết rồi, ngươi mau quay lại nhé."
"Ừ." Diệp Thanh đáp một tiếng, xoay người rời khỏi ngôi miếu đổ.
Thực ra cô không đi xa, bây giờ tình hình không an toàn, Diệp Thanh không yên tâm để Giang Cẩm Hoa và Dạng Dạng một mình trong miếu. Hơn nữa trong không gian của nàng có sẵn củi khô và cành cây, căn bản không cần thật sự đi tìm, ra ngoài chỉ là làm bộ thôi.
Bên này, Giang Cẩm Hoa ngồi bên cạnh tiểu bảo bối, ánh mắt luôn dõi về phía cửa miếu, lúc này nàng thực sự rất mong Diệp Thanh sớm quay lại.
Gia đình bên kia đang nhóm một đống lửa nhỏ, mấy người ngồi quanh sưởi ấm. Ba nam hai nữ trong đó có hai người già - một nam một nữ - chắc là cha mẹ của ba người còn lại.
Bọn họ dùng cành cây chống một cái nồi đất nhỏ, hình như đang nấu thứ gì đó. Không bao lâu sau, mùi thơm liền lan ra xa, thoang thoảng mùi cháo ngô.
Tiểu bảo bối hít sâu hai cái. Nói ra thì hôm nay đứa nhỏ không phải đi bộ, chỉ ngồi trên xe được tỷ Diệp đẩy đi, vậy mà lúc này cái bụng nhỏ lại đói rồi.
Tiểu bảo bối rúc trong chăn, lén đưa tay bóp bụng mình - lại lép xẹp rồi, chẳng lẽ mình ăn khỏe quá sao?
Tiểu bảo bối không dám nói với tỷ rằng mình đói, nhưng mùi cháo ngô thơm ngào ngạt trong miếu khiến đứa nhỏ nuốt nước miếng không ngừng.
Lúc này, tiếng nói chuyện bên kia càng lúc càng lớn, một người nam nhân trong số đó đứng dậy, đi về phía ba người Giang Cẩm Hoa.
Giang Cẩm Hoa lập tức chú ý, cảnh giác chắn trước mặt muội muội, tay đã nắm chặt con dao găm trong tay áo.
"Đứng lại! Ngươi muốn làm gì?"
Giang Cẩm Hoa đứng bật dậy, lạnh giọng hỏi.
"Ồ, đừng căng thẳng thế, chúng ta cũng là dân chạy nạn xuôi Nam thôi, thấy ngươi một mình nên muốn qua bắt chuyện một chút." Người nam nhân đó là một Càn Nguyên trả lời.
Giang Cẩm Hoa đã rút dao găm ra: "Trời tối đen như vậy, ta không thấy giữa ta và ngươi có gì đáng để nói cả."
"Ngươi còn có dao găm à? Đừng căng thẳng thế, đều là dân chạy nạn, làm quen chút thôi. Người vừa ra ngoài là thê tử của ngươi à?" Hắn ta tiếp tục hỏi, nhưng thấy Giang Cẩm Hoa cầm dao trong tay thì cũng không dám tiến thêm bước nào.
Ngay lúc Giang Cẩm Hoa định đáp lời, Diệp Thanh đã ôm một bó củi quay về, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía người nam nhân kia: "Có chuyện gì?"
"Không có gì, chỉ là tiện miệng trò chuyện chút thôi, tiện miệng trò chuyện mà." Người nam nhân kia thấy cô quay lại, lập tức lùi về sau hai bước.
Diệp Thanh thẳng tay ném bó củi xuống đất, tiếng cành cây va vào nền vang lên không nhỏ, ánh mắt cô vẫn dán chặt vào người nam nhân kia: "Chúng ta quen biết sao? Có gì đáng để nói chuyện?"
"Không, chỉ là tiện miệng nói vài câu thôi mà, đâu cần căng thẳng vậy." Gã nam nhân vừa lẩm bẩm vừa rủa thầm, rồi quay người lùi trở lại.
Lúc này Diệp Thanh mới nhanh chóng bước tới: "Không sao chứ?"
Giang Cẩm Hoa cất dao găm đi, Diệp Thanh quay về rồi, nàng thở phào một hơi: "Không sao, nhưng sao ngươi đi lâu vậy?"
Thật ra Diệp Thanh không đi bao lâu, chỉ là sau khi cô rời khỏi, Giang Cẩm Hoa cảm thấy thời gian trôi chậm một cách bất thường. Trước giờ nàng chưa từng mong Diệp Thanh quay lại sớm như thế.
Tuy Diệp Thanh không phải người tốt, nhưng vẫn còn đáng tin hơn những kẻ lạ mặt gặp trên đường.
Diệp Thanh dịu giọng nói: "Được rồi, lần sau ta sẽ về sớm hơn. Ngươi đi nghỉ đi, để ta nhóm lửa."
"Để ta làm." Giang Cẩm Hoa cảm thấy cả buổi chiều mình không giúp được gì, trong lòng có chút áy náy.
Diệp Thanh đại khái đoán được nàng nghĩ gì, liền thuận theo: "Được, vậy ngươi nhóm lửa đi."
Cô đưa đá đánh lửa và dao đánh lửa trong tay cho Giang Cẩm Hoa, Giang Cẩm Hoa lấy một ít cành cây khô rồi bắt đầu châm lửa, chẳng mấy chốc lửa đã bén lên.
Diệp Thanh bỏ thêm nhiều cành khô vào, khu vực bên này lập tức sáng rực lên.
Lúc họ mới vào, ánh sáng trong miếu vốn đã lờ mờ, giờ có ánh lửa, bên kia càng hay ngoái đầu nhìn về phía họ.
Diệp Thanh không để ý đến người khác, cô đốt lửa to lên, có ánh sáng rồi, tiểu bảo bối lập tức có cảm giác an toàn, rúc trong chăn ngoan ngoãn nhìn Diệp Thanh.
Diệp Thanh tìm vài tảng đá lớn xếp quanh đống lửa, sau đó mới lấy nồi đất trên xe xuống. Cô múc một bát gạo trong túi vải, rửa sơ bằng nước trong hồ lô, rồi cho vào nồi đất cùng với nước.
Diệp Thanh đậy nắp nồi lại, đặt lên đống đá để đun.
Cô lại giả vờ lấy từ xe ra ba quả trứng gà, thật ra là lấy từ trong không gian.
Diệp Thanh định lát nữa đập trứng vào cháo để bổ sung dinh dưỡng.
Làm xong hết, cô mới ngồi xuống bên cạnh Giang Cẩm Hoa, Giang Cẩm Hoa hơi không tự nhiên, dịch người vào trong một chút.
Diệp Thanh không để bụng, dù gì nguyên chủ trước kia đối xử quá tệ, hơn nữa cô thật sự cũng hơi mệt rồi.
Bên phía Diệp Thanh tạm thời yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng cành khô nổ lách tách trong lửa.
Không bao lâu, hương thơm của cháo gạo từ trong nồi đất bắt đầu lan tỏa, bụng tiểu bảo bối réo lên "ùng ục" mấy tiếng.
Tiểu bảo bối lén nhìn sắc mặt Diệp Thanh, thấy cô không tức giận mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay nắm cái bụng lép trong chăn, có chút bực bội vì cái bụng chẳng giữ được gì cả - rõ ràng trưa ăn no lắm mà, giờ lại đói meo rồi.
Diệp Thanh cũng nghe thấy tiếng bụng nhỏ kêu réo, khóe môi cô cong lên, đứng dậy tìm một miếng vải rách lót tay, mở nắp nồi đất ra, hương cháo lập tức dậy mùi hơn.
Diệp Thanh đập liền ba quả trứng gà vào nồi cháo, không khuấy lên, định để nguyên trứng ăn.
Tiểu bảo bối thấy trứng gà, hai mắt trợn tròn, nước miếng suýt chảy ra, may mà phát hiện kịp, vội lấy tay lau, rồi tiếp tục nhìn chằm chằm vào nồi.
Diệp Thanh thấy ánh mắt đứa nhỏ như dán chặt vào nồi cháo, cười với đứa nhỏ, dịu dàng trấn an: "Sắp xong rồi, đói rồi phải không?"
"Không đói." Tiểu bảo bối nghiêm túc đáp, ngay sau đó bụng lại phát ra tiếng "ùng ục ục".
Diệp Thanh không nhịn được, "phụt" một tiếng bật cười, Giang Cẩm Hoa cũng bị muội muội chọc cười theo.
Tiểu bảo bối hơi xấu hổ, rúc vào lòng tỷ tỷ: "Tỷ ơi~"
"Được, đợi thêm một lát thôi, sắp có đồ ăn rồi." Giang Cẩm Hoa dịu dàng dỗ dành muội muội, nhìn tiểu bảo bối trong lòng, tim nàng cũng mềm nhũn theo.
"Dạ." Tiểu bảo bối ngượng ngùng gật đầu.
Diệp Thanh đi lấy mấy cái bát sứ từ trên xe xuống, rồi dùng muôi lớn múc cháo. Như thường lệ, cô và Giang Cẩm Hoa mỗi người một bát lớn, tiểu bảo bối một bát nhỏ, mỗi bát đều có một quả trứng gà nguyên vẹn.
Múc xong cháo, Diệp Thanh bê nồi xuống, tránh để cháo trên lửa lâu bị cạn nước.
"Mau ăn đi." Diệp Thanh vừa nói vừa bưng bát cháo của mình lên ăn.
Giang Cẩm Hoa thì bưng bát nhỏ, trước tiên đút cho Giang Cẩm Dạng ăn. Thật ra nàng có chút tò mò không biết trứng gà của Diệp Thanh từ đâu ra, vì trong nhà vốn không nuôi gà. Nhưng nàng nghĩ chắc Diệp Thanh cũng không nói thật, nên cũng không hỏi kỹ.
Hơn nữa, muội muội đúng là cần ăn tốt một chút để bồi bổ. Nghĩ vậy, Giang Cẩm Hoa liền lấy trứng gà đút cho tiểu bảo bối ăn.
Tiểu bảo bối ngoan ngoãn cắn một miếng lớn lòng trắng trứng, ăn đến mức ngửa cả đầu lên. Giang Cẩm Hoa thấy muội muội ăn ngon lành, sắc mặt cuối cùng cũng nở được một chút nụ cười, nhưng nghĩ đến chuyện muội muội còn nhỏ thế mà đã phải theo mình chịu khổ, nàng lại thấy xót xa trong lòng.
"Ăn chậm thôi, coi chừng nghẹn." Giang Cẩm Hoa dịu dàng nhắc nhở.
"Dạ dạ, tỷ ơi, trứng này ngon quá." Tiểu bảo bối ăn ngon lành, miệng đầy mùi thơm.
"Ngon thì ăn nhiều một chút." Giang Cẩm Hoa vừa nói vừa múc cháo tiếp cho muội muội.
Diệp Thanh đẩy xe cả buổi chiều, lúc này cũng đói rồi, cô bưng bát cháo lớn ăn từng miếng lớn, tiện thể ăn sạch luôn trứng trong cháo.
Lúc này Giang Cẩm Hoa cũng vừa cho tiểu bảo bối ăn xong, Giang Cẩm Dạng ăn no liền ngoan ngoãn nằm trong chăn chơi, Giang Cẩm Hoa tranh thủ ăn phần cháo của mình.
Diệp Thanh vẫn thấy chưa no, lại tự múc thêm một bát nữa. Thấy tiểu bảo bối đang nhìn mình, cô hỏi: "Muốn ăn nữa không?"
Tiểu bảo bối sờ cái bụng tròn vo của mình, lắc đầu, cười thật tươi với Diệp Thanh: "Muội ăn no rồi, đa tạ tỷ Diệp."
"Ừ, vậy thì nghỉ một lát đi, lát nữa chúng ta ngủ sớm một chút."
"Dạ." Tiểu bảo bối ngoan ngoãn gật đầu. Đứa nhỏ biết Diệp Thanh buổi chiều đã đẩy xe suốt quãng đường, chắc chắn rất mệt, chỉ có thể tự mình ngoan ngoãn hơn một chút để không làm vướng hai tỷ.
Nói chuyện với tiểu bảo bối xong, Diệp Thanh tiếp tục ăn cháo.
Bên phải ngôi miếu, mấy người kia không biết đang thì thầm bàn bạc gì đó, chẳng bao lâu sau, người nam nhân to con nhất trong nhóm đó đi thẳng về phía Diệp Thanh và mọi người.
Diệp Thanh đương nhiên cũng nhìn thấy, cô ngẩng đầu, lạnh giọng hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Người nam nhân đó trông chừng hai ba mươi tuổi, thân hình vạm vỡ, chắc là dân làm ruộng. Hắn thấy Diệp Thanh nói chuyện, liền cười cười với cô: "Cô nương này, cha nương ta tuổi đã cao, mấy ngày nay chưa được ăn no bữa nào. Ta thấy các ngươi hình như còn dư chút cháo, không biết có thể chia cho cha nương ta ít không, coi như tích đức làm việc thiện."
Diệp Thanh đã chẳng còn muốn mở miệng, tích đức làm việc thiện gì chứ? Chẳng qua là thấy ba người các nàng chỉ có mình cô là Càn Nguyên, lại còn mang theo một đứa nhỏ, nghĩ rằng các nàng dễ nói chuyện, dễ bắt nạt thôi.
Tính Diệp Thanh vốn không tốt, cô ghét nhất là kiểu người nhìn mặt mà nói chuyện như vậy.
Người nam nhân thấy Diệp Thanh không đáp lời, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất: "Sao thế? Nhìn cái gì mà nhìn? Ta nói chuyện tử tế với ngươi mà ngươi không nghe à?"
Vừa nói, ánh mắt hắn rời khỏi Diệp Thanh, nhìn sang Giang Cẩm Hoa bên cạnh. Nhờ ánh sáng từ đống lửa, hắn nhìn rõ gương mặt Giang Cẩm Hoa, nhất thời ngây người.
Diệp Thanh lập tức đứng dậy, giả vờ đi về phía xe gỗ lấy đồ, thực chất là lấy dao từ trong không gian ra.
Giang Cẩm Hoa không biết Diệp Thanh định làm gì, nàng nhíu mày trừng mắt nhìn người nam nhân phía trước. Nàng ghét nhất là ánh mắt đó, cứ như thể nàng là con mồi chờ bị xẻ thịt.
Chỉ chốc lát sau, một bóng đen che mất tầm nhìn của nàng, Giang Cẩm Hoa ngẩng đầu nhìn, thì thấy Diệp Thanh không biết từ lúc nào đã đứng chắn trước mặt nàng.
Tay phải Diệp Thanh cầm một thanh đao dài, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào gã kia: "Không cần đôi mắt đó nữa thì ta có thể giúp ngươi."
Người nam nhân thấy cô cầm đao, cảnh giác lùi lại hai bước: "Không cho thì thôi, cầm đao làm gì? Mà nói chứ, chỉ với thân thể như ngươi, cầm nổi đao sao?"
Khóe môi Diệp Thanh nhếch lên: "Ngươi có thể thử xem, nhưng ta phải nhắc trước, giờ ngoài kia loạn lạc thế này, ngươi mà chết rồi cũng chẳng ai minh oan cho đâu."
"Xúi quẩy, ngươi chết ấy!" Tuy miệng mắng lại, nhưng hắn vẫn lùi về sau.
Diệp Thanh lạnh lùng cầm đao nhìn chằm chằm về phía đối diện thật lâu, sau đó mới ngồi xuống, chỉ là thanh đao vẫn để ngay bên cạnh tay cô.
Tiểu bảo bối có vẻ bị dọa sợ, ngoan ngoãn rúc mặt vào lòng tỷ tỷ, Giang Cẩm Hoa thì hơi ngạc nhiên nhìn Diệp Thanh.
Vừa rồi là vì nhận ra cảm xúc không thoải mái của mình nên Diệp Thanh mới đứng ra bảo vệ mình sao?
Ngay sau đó, Giang Cẩm Hoa lại thấy điều đó không thể nào. Diệp Thanh sẽ tốt bụng mà bảo vệ nàng sao? Cùng lắm cũng chỉ là bản năng chiếm hữu của Càn Nguyên thôi. Càn Nguyên bẩm sinh đã thích xem Khôn Trạch là vật sở hữu của mình, chắc chắn Diệp Thanh cũng coi nàng là của mình rồi, nên mới đứng ra bảo vệ.
Nhưng dù sao thì Diệp Thanh cũng đã đuổi được tên Càn Nguyên đáng ghét kia đi, Giang Cẩm Hoa cũng nhẹ nhõm thở phào.
"Không sao rồi, Dạng Dạng, đừng sợ, tỷ ở đây." Giang Cẩm Hoa dịu dàng dỗ dành muội muội.
Tiểu bảo bối lúc này mới ló mặt ra, dụi dụi vào người tỷ tỷ.
Diệp Thanh khuấy đống lửa một chút rồi hỏi: "Còn ăn không? Trong nồi vẫn còn chút cháo."
Giang Cẩm Hoa lắc đầu: "Không ăn nữa, để lại sáng mai ăn đi, lương thực của chúng ta chắc cũng không còn nhiều lắm nhỉ?"
Diệp Thanh gật đầu, đúng là không còn nhiều. Nếu chỉ số hảo cảm của Giang Cẩm Hoa có thể tăng thêm chút thì tốt quá... Đáng tiếc là chỉ số hảo cảm của nàng vẫn rất ổn định, vẫn là -150.
Diệp Thanh thở dài, nói: "Tối ngủ phải có người canh chừng, ngươi ngủ trước đi, lát nữa ta đổi ca."
Với tình trạng đi đường như hiện tại, vừa nằm xuống là có thể ngủ ngay. Dù Diệp Thanh rất cảnh giác, cũng khó tránh khỏi sơ sót, vì thế nhất định phải có người canh đêm.
"Ngươi đã mệt cả buổi chiều rồi, để ta canh cho, ngươi nghỉ ngơi trước đi." Thể lực của Giang Cẩm Hoa vốn không tốt, tuy buổi chiều không phải đẩy xe, nhưng chỉ đi bộ thôi cũng đã tiêu hao gần hết sức lực của nàng.
Diệp Thanh lên tiếng: "Lúc này rồi thì đừng khách sáo nữa, hai người ngủ trước đi."
Giang Cẩm Hoa gật đầu, rồi cùng tiểu bảo bối nằm xuống nghỉ ngơi.
Ngôi miếu đổ có mái che và tường chắn gió, thêm đống lửa trước mặt, nên ngủ cạnh đó cũng không cảm thấy quá lạnh.
Trong miếu dần dần yên tĩnh trở lại, đám người đối diện cũng bắt đầu trải chỗ nằm nghỉ. Có lẽ vì thấy Diệp Thanh vẫn chưa ngủ nên bên đó cũng để lại một người gác đêm.
Diệp Thanh thì không để tâm, cô quấn chăn sau lưng, thỉnh thoảng lại thêm vài cành cây vào đống lửa, cả ngôi miếu lặng ngắt như tờ.
Diệp Thanh nhìn về phía sau, thấy hai người một lớn một nhỏ đã ngủ, tiểu bảo bối dường như đã chìm vào giấc mộng, cô khẽ lắc đầu bật cười.
Diệp Thanh cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, nếu buồn ngủ quá thì cô sẽ đứng lên đi lại một chút, vận động cơ thể rồi lại quay về ngồi canh bên đống lửa.
Người nam nhân đối diện dường như vẫn đang len lén nhìn về phía họ, nhưng có Diệp Thanh và thanh đao bên cạnh, hắn không dám làm gì thêm.
Canh ba (khoảng 2 giờ sáng) vừa đến, hệ thống lập tức nhắc nhở Diệp Thanh.
"Chị yêu à, bây giờ là hai giờ sáng rồi, chị nên nghỉ ngơi đi." Giọng máy móc chói tai vang lên trong đầu Diệp Thanh.
Diệp Thanh dụi mắt, quả thật cũng đến lúc phải ngủ rồi.
Cô quay người lại, đến bên Giang Cẩm Hoa vỗ vỗ nàng, Giang Cẩm Hoa đang ngủ say, bị gọi dậy thì ngơ ngác một lúc, sau đó mới nhớ ra bọn họ hiện đang chạy nạn bên ngoài.
Giang Cẩm Hoa dụi dụi mắt ngồi dậy, thấy Diệp Thanh vẫn canh bên đống lửa thì vội nói: "Ngươi đi nghỉ đi, nửa đêm còn lại để ta canh."
Diệp Thanh cũng không khách sáo, nếu không ngủ đủ, cơ thể sẽ chịu không nổi. Cô gật đầu đáp: "Ừm, nếu lát nữa thấy buồn ngủ quá thì dậy vận động một chút, sẽ đỡ hơn nhiều."
"Ừm." Giang Cẩm Hoa đứng dậy, nhường lại chỗ nằm vừa nãy cho Diệp Thanh.
Diệp Thanh phủi đất trên người, rồi nằm xuống, chăn vẫn còn hơi ấm. Cô mệt đến mức vừa nằm xuống chưa được bao lâu đã ngủ say.
Còn Giang Cẩm Hoa thì ngồi bên đống lửa, quấn chiếc chăn mà Diệp Thanh vừa đắp, thỉnh thoảng lại bỏ thêm củi vào lửa.
Người nam nhân canh gác bên kia thấy Diệp Thanh đã ngủ thì bản thân cũng không trụ nổi nữa, nằm xuống nghỉ ngơi. Một lúc sau, trong ngôi miếu chỉ còn tiếng lách tách của lửa cháy.
Diệp Thanh ngủ một giấc rất sâu, bị đánh thức bởi tiếng nấu ăn phát ra từ phía đối diện.
Cô dụi mắt ngồi dậy, duỗi cánh tay, cảm giác mỏi nhừ sau buổi đẩy xe hôm qua đã biến mất. Nhìn sang bên cạnh, tiểu bảo bối vẫn đang nằm ngửa ngủ khò khò.
Diệp Thanh rời khỏi chăn, nhìn sang Giang Cẩm Hoa, mở miệng nói: "Để ta làm bữa sáng, ngươi ngủ thêm một lát đi, nếu không hôm nay lại phải đi cả ngày, cơ thể sẽ chịu không nổi."
Giang Cẩm Hoa nghĩ ngợi một chút, rồi cũng không từ chối, qua đó nằm nghỉ một lúc cũng tốt.
Nàng đứng dậy đổi chỗ với Diệp Thanh, sau đó nằm xuống chăn mà Diệp Thanh vừa đắp. Trong chăn vẫn còn hơi ấm, dường như còn vương lại mùi hương của Diệp Thanh. Giang Cẩm Hoa vốn nghĩ mình sẽ ghét mùi này, nhưng lại không hề, thậm chí còn cảm thấy hơi yên lòng.
Có Diệp Thanh ở bên thì nàng mới có thể yên tâm nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Giang Cẩm Hoa bị ý nghĩ này của mình dọa cho giật mình, nàng vội nhắc nhở bản thân trong lòng rằng Diệp Thanh cũng không phải người tốt, nếu không trước kia Diệp Thanh đã không đối xử với mình và Dạng Dạng như vậy, bản thân tuyệt đối không được lơi là cảnh giác với Diệp Thanh.
Lúc này Diệp Thanh đã hâm nóng nồi cháo từ hôm qua. Nghĩ ngợi một lúc, cô đứng dậy ra bên xe giả vờ lấy trứng gà, thực chất là lấy ra ba quả trứng từ không gian. Bây giờ bọn họ không có nhiều rau, mỗi ngày còn phải chạy đường, có thể bổ sung thêm dinh dưỡng được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.
Diệp Thanh lấy ra ba quả trứng này, số trứng nàng đổi lần trước giờ chỉ còn lại một quả. Diệp Thanh thở dài, ánh mắt không tự chủ được lại nhìn về phía Giang Cẩm Hoa, nếu độ hảo cảm của nàng ấy có thể tăng thêm một chút thì tốt quá... Diệp Thanh lắc đầu bất đắc dĩ.
Nàng nấu gần nửa nồi cháo trắng, sau đó đập ba quả trứng vào, chẳng bao lâu, mùi thơm từ cháo đã lan tỏa ra, tiểu bảo bối ngửi thấy mùi thì lập tức mở mắt.
Đứa nhỏ đưa tay nhỏ dụi mắt, lúc này mới nhớ ra là họ không còn ở trong nhà của tỷ Diệp nữa rồi. Tiểu bảo bối quay đầu nhìn quanh, thấy tỷ vẫn còn đang ngủ, bèn ngoan ngoãn tự mình ngồi dậy.
Đứa nhỏ ngồi trong chăn, ánh mắt vô thức bị hấp dẫn bởi chiếc nồi đất, bên trong thơm ngào ngạt, chắc chắn là tỷ Diệp đang nấu đồ ăn ngon.
Tiểu bảo bối đưa tay sờ sờ cái bụng nhỏ, rồi mắt nhìn chằm chằm nồi cháo.
Diệp Thanh bị bộ dạng của tiểu bảo bối chọc cười, cô đứng dậy lấy bầu nước và muối hạt qua, sau đó bế tiểu bảo bối lên.
Đứa nhỏ vùng vẫy một chút rồi ngoan ngoãn không dám nhúc nhích, khẽ hỏi: "Tỷ Diệp, làm gì vậy ạ?"
"Đánh răng cho muội, rồi ăn sáng."
Vừa nói, Diệp Thanh vừa bế đứa nhỏ đi xa một chút, cho đứa nhỏ ngậm một ngụm nước súc miệng, rồi nhổ ra ngoài.
Diệp Thanh rửa tay sơ qua, rồi lấy ít muối hạt bôi lên tay mình, "Há miệng nào."
Tiểu bảo bối vẫn còn sợ Diệp Thanh, ngoan ngoãn há miệng, Diệp Thanh dùng ngón trỏ dính muối hạt nhẹ nhàng chà răng cho đứa nhỏ, sau đó lại cho súc miệng, "Nào, uống ngụm nước súc miệng rồi nhổ ra nhé."
Tiểu bảo bối ngoan ngoãn làm theo, Diệp Thanh không ngờ bản thân tới thế giới này còn phải chăm sóc trẻ con, cô khẽ lắc đầu bật cười.
Sau khi đánh răng xong cho tiểu bảo bối, Diệp Thanh bế đứa nhỏ quay về, đắp lại chăn cho đứa nhỏ, dặn dò: "Ngoan ngoãn ngồi chờ chút, tỷ làm đồ ăn cho muội ngay đây."
"Vâng ạ." Tiểu bảo bối ngoan ngoãn cười tươi với Diệp Thanh.
Diệp Thanh cũng dùng muối hạt đánh răng, còn rửa mặt sạch sẽ. Như nhớ ra điều gì, cô làm ướt khăn lau mặt cho tiểu bảo bối, sau đó bế đứa nhỏ ra khỏi chăn.
Cô múc một bát cháo nhỏ, để tiểu bảo bối ngồi trong lòng mình, Diệp Thanh thổi nguội cháo, rồi đưa muỗng cháo tới bên miệng đứa nhỏ.
Tiểu bảo bối có chút ngạc nhiên nhìn Diệp Thanh. Trước kia tỷ Diệp không thích mình, chắc chắn sẽ không đút mình ăn như vậy. Đứa nhỏ không hiểu sao tỷ Diệp lại đột nhiên tốt với mình như vậy, nhưng trẻ con thì chẳng nghĩ quá nhiều, đói bụng thì ăn thôi. Tiểu bảo bối nhanh chóng quên mất mấy nghi hoặc, há miệng ăn cháo trong muỗng, còn cười tươi với Diệp Thanh một cái.
Diệp Thanh thấy tiểu bảo bối trắng trẻo đáng yêu thì đưa tay nhẹ nhàng nhéo má một cái, rồi tiếp tục đút cháo, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn sang phía Giang Cẩm Hoa. Gác đêm quả thật rất hao tổn tinh thần, nhưng vì an toàn, họ buộc phải luân phiên canh gác. May mà cô và Giang Cẩm Hoa thay phiên nhau ngủ, mỗi người cũng có thể ngủ được sáu bảy tiếng, cũng không đến nỗi quá mệt.
Tiểu bảo bối thấy Diệp Thanh không nổi giận thì càng yên tâm hơn, ngoan ngoãn chờ tỷ Diệp đút, mỗi muỗng đều ăn rất ngon miệng.
Sau khi cho tiểu bảo bối ăn no, Diệp Thanh mới đặt đứa nhỏ về lại chỗ cũ, dịu dàng nói: "Dạng Dạng, đi gọi tỷ dậy đi, lát nữa chúng ta phải lên đường rồi."
"Vâng ạ." Tiểu bảo bối ăn no nên tâm trạng rất tốt, đứa nhỏ từ trong chăn bò qua phía Giang Cẩm Hoa, đưa tay nhỏ lay lay cánh tay tỷ mình, "Tỷ ơi, dậy thôi."
Giang Cẩm Hoa mở mắt ra liền thấy tiểu bảo bối đang gọi mình, nàng chống tay ngồi dậy, nhưng rõ ràng vẫn còn ngái ngủ.
Giang Cẩm Hoa thật ra chỉ định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, không ngờ lại ngủ thiếp đi. Nhìn thấy bên phía Diệp Thanh đã chuẩn bị xong bữa sáng, trong lòng Giang Cẩm Hoa có chút áy náy: "Đi, tỷ đưa muội đi rửa mặt."
Tiểu bảo bối vui vẻ chui đầu vào ngực tỷ: "Không cần đâu tỷ, tỷ Diệp giúp muội rửa rồi, còn cho muội ăn sáng nữa, là tỷ Diệp đút cho muội ăn đó."
Tiểu bảo bối đôi mắt long lanh nhìn tỷ mình, cái miệng nhỏ ríu rít không ngừng.
Giang Cẩm Hoa sững người một lát, cảm thấy khó tin. Trước đây Diệp Thanh ghét trẻ con phiền phức, sao bây giờ lại đút cháo cho Dạng Dạng?
Ánh mắt Giang Cẩm Hoa nhìn về phía Diệp Thanh mang theo chút dò xét, Diệp Thanh thấy nàng nhìn mình thì chỉ mỉm cười nhạt: "Rửa mặt rồi ăn sáng đi."
Nói xong, Diệp Thanh tiếp tục ăn phần của mình.
Giang Cẩm Hoa gật đầu, dặn tiểu bảo bối quấn chăn cho tốt rồi đứng dậy đi rửa mặt. Khi Giang Cẩm Hoa quay lại đống lửa thì Diệp Thanh vừa vặn múc xong một bát cháo đưa cho nàng.
Diệp Thanh tay đưa bát cháo tới: "Ăn trước đi, lát nữa chúng ta còn phải tiếp tục lên đường."
"Đa tạ." Giang Cẩm Hoa có chút không tự nhiên nhận lấy bát cháo. Nàng không tin Diệp Thanh, cũng chán ghét Diệp Thanh, nhưng mấy ngày nay lại phải dựa vào Diệp Thanh mới có thể sống tiếp, trong lòng Giang Cẩm Hoa cảm thấy rất khó chịu.
Nàng dường như chẳng làm được gì, ngay cả chăm sóc muội muội cũng để Diệp Thanh lo liệu, lòng nàng trăm mối tạp niệm.
Giang Cẩm Hoa ăn cháo một cách lặng lẽ, tiểu bảo bối cũng rời khỏi chăn, ngồi chơi bên cạnh tỷ mình.
Đứa nhỏ thỉnh thoảng lại len lén nhìn Diệp Thanh. Tỷ Diệp vừa giúp mình rửa mặt, còn đút cháo nữa. Tiểu bảo bối cảm thấy hình như mình không còn sợ tỷ Diệp như trước nữa, nhưng tỷ từng nói tỷ Diệp là người xấu, nên đứa nhỏ cũng không dám chạy đến chơi với tỷ Diệp.
Lúc này Diệp Thanh đã bắt đầu gấp chăn, lát nữa dọn xong nồi niêu là có thể lên đường rồi.
Giang Cẩm Hoa ngồi bên đống lửa uống cháo, tuy điều kiện nơi đây đơn sơ, nhưng tư thái của nàng vẫn rất đoan trang, chỉ là ăn nhanh hơn bình thường một chút.
Thấy nàng vội vàng, Diệp Thanh lên tiếng: "Uống từ từ thôi, không cần gấp. Trưa nay mình ăn muộn chút, tranh thủ đi được thêm một đoạn."
"Ừm." Giang Cẩm Hoa gật đầu, nhưng tốc độ cũng không hề chậm lại.
Gia đình đối diện không biết là cố ý hay vô tình, rõ ràng đã thu dọn xong hết, nhưng lại không vội xuất phát, giống như đang chờ bọn họ vậy.
Diệp Thanh không để ý đến bọn họ, đợi Giang Cẩm Hoa ăn xong cháo, cô dùng nước rửa sơ nồi niêu, rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Cô đã buộc chăn xong từ trước, lúc này gom hết nồi niêu cho vào một gói, rồi kéo chăn phía trước ra sau một đoạn, như vậy tiểu bảo bối ngồi lên sẽ dễ chịu hơn.
Diệp Thanh đẩy xe gỗ đi về phía cổng miếu, Giang Cẩm Hoa thì đi phía trước giúp kéo xe, hai người hợp sức đưa chiếc xe gỗ ra khỏi cổng miếu.
Đợi đến khi xe gỗ ra ngoài, Giang Cẩm Hoa lập tức quay vào bế tiểu bảo bối, Diệp Thanh thì đứng lại chờ hai người.
Khi Giang Cẩm Hoa bước vào miếu hoang để bế Giang Cẩm Dạng, nàng rõ ràng cảm nhận được mấy ánh mắt từ phía đối diện đang dõi theo mình, nàng chỉ lạnh lùng liếc lại rồi ôm tiểu bảo bối đi ra ngoài.
Diệp Thanh thấy nàng đã ra, liền lên tiếng: "Đặt Dạng Dạng lên đây đi."
"Không cần, để ta bế muội ấy thì hơn, bằng không ngươi phải đẩy nhiều thứ như vậy, nặng lắm."
"Không đáng bao nhiêu, muội ấy cũng chỉ nặng như một bao gạo, không đến nỗi." Nói xong, Diệp Thanh bước đến trước mặt Giang Cẩm Hoa, đưa tay bế lấy tiểu bảo bối, sau đó đặt đứa nhỏ ngồi vững trên xe gỗ.
"Cẩm Hoa, giúp ta đỡ Dạng Dạng một chút, chúng ta nên đi thôi." Diệp Thanh nhắc nhở.
Giang Cẩm Hoa chỉ cảm thấy bản thân ngày càng không thể nhìn thấu Diệp Thanh, rốt cuộc Diệp Thanh muốn làm gì? Thật sự muốn tốt với nàng và Dạng Dạng sao? Nhưng sao có thể chứ? Trước đây rõ ràng Diệp Thanh đối xử với hai người họ như thế nào cơ mà.
Giang Cẩm Hoa không thể hiểu nổi, chỉ đành thu lại vẻ mặt, đáp: "Được rồi."
Nàng đưa tay đỡ lấy tiểu bảo bối, Diệp Thanh mới bắt đầu đẩy xe gỗ đi về phía trước. Thực ra bọn họ cũng chẳng cần xác định phương hướng gì, vì người chạy nạn về phía Nam không chỉ có ba người họ, trên đường cũng gặp không ít người đang cùng hướng. Năm người gặp trong miếu hoang hôm qua cũng vẫn luôn đi theo phía sau họ.
Cứ thế đi suốt hơn hai canh giờ, mãi đến giờ Mùi (khoảng 2 giờ chiều), Diệp Thanh mới định dừng lại nấu cơm nghỉ ngơi.
Lúc này, bọn họ vừa đi đến cạnh một con suối nhỏ, Diệp Thanh dừng xe gỗ lại dưới một gốc cây to. Mặt và người cô đã bị mồ hôi làm ướt, đi lâu như vậy nhưng thực ra quãng đường đi không được bao xa. Giá mà có một con lừa thì tốt biết mấy, Diệp Thanh thầm thở dài nghĩ.
Giang Cẩm Hoa thì bế tiểu bảo bối xuống xe, sau đó lấy chổi mang theo trên xe quét sạch chỗ đất trống trước mặt, rồi trải một tấm chăn bông xuống đất.
Lần này Diệp Thanh cũng không tranh giành làm việc với Giang Cẩm Hoa, vì giờ cô thật sự hơi mệt rồi.
Giang Cẩm Hoa tất nhiên cũng thấy gương mặt đầy mồ hôi của Diệp Thanh, nghĩ ngợi một chút, nàng vẫn bước đến trước mặt Diệp Thanh, lấy khăn tay trong lòng ra đưa tới, "Này, lau đi."
"Đa tạ." Diệp Thanh cũng không từ chối, quần áo bên ngoài đã bị bụi bặm trong suốt chặng đường, cô cũng không muốn dùng tay áo lau mồ hôi, liền dứt khoát nhận lấy, dùng khăn tay của Giang Cẩm Hoa lau mồ hôi trên mặt.
Khăn tay của Giang Cẩm Hoa rất sạch, trên đó còn mang theo mùi hương nhàn nhạt, Diệp Thanh dùng khăn lau mặt và cổ, có chút áy náy nhìn sang Giang Cẩm Hoa, "Khăn tay ta sẽ giặt sạch rồi trả lại cho ngươi."
Giang Cẩm Hoa liếc cô một cái, "Không cần, ta vẫn còn khăn khác, cái này ngươi giữ lại dùng đi."
Khăn tay vốn là vật thân cận của nữ tử, nếu không phải nàng và Dạng Dạng đang phải dựa vào Diệp Thanh, thì đã chẳng đưa món đồ thân thiết như vậy cho cô ta dùng.
Ánh mắt Giang Cẩm Hoa nhìn về phía xe gỗ, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Bữa trưa vẫn ăn cháo à? Gạo để đâu rồi? Để ta nấu đi."
"Không cần, chúng ta nghỉ ngơi một lúc đã, lát nữa ta nấu." Diệp Thanh vừa nói vừa ngồi xuống tấm chăn trải trên đất nghỉ ngơi, tiểu bảo bối cũng rũ rượi ngồi cạnh Diệp Thanh.
Giang Cẩm Hoa thấy vậy, lại lấy thêm hai tấm chăn từ trên xe xuống, một tấm cho nàng và tiểu bảo bối đắp chung, tấm còn lại để Diệp Thanh đắp.
Nghỉ ngơi một lát, Diệp Thanh mới thấy khá hơn, cô đứng dậy đi đến xe gỗ, giả vờ lấy từ bao ra nửa bát gạo và một quả trứng, sau khi xong xuôi mới dùng nước sạch rửa sơ gạo, rồi đổ nước vào chuẩn bị nấu cháo.
Giang Cẩm Hoa nhặt khá nhiều cành cây quanh đó, dùng đá lửa và dao đánh lửa nhóm lửa lên.
Diệp Thanh thì tìm mấy tảng đá lớn kê nồi.
Cô đặt mấy tảng đá cho vững, rồi đặt nồi đất lên nấu cháo. Còn quả trứng, đợi đến khi cháo sắp chín thì đập vào là được.
Diệp Thanh bên này vừa làm xong đồ ăn, liền thấy ở phía không xa, gia đình mà tối qua họ gặp trong ngôi miếu đổ nát cũng dừng lại nghỉ ngơi, hơn nữa hai nam Càn Nguyên trong số đó còn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía bọn họ.
Diệp Thanh hơi nhíu mày, cô không thích cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, nhưng đối phương lại chẳng làm gì cả, cô cũng không tiện ra tay, chỉ có thể quan sát tình hình.
Giang Cẩm Hoa cũng chú ý tới gia đình kia ở đằng xa, ánh mắt của hai nam Càn Nguyên đó cứ thỉnh thoảng lại nhìn về phía nàng, khiến Giang Cẩm Hoa cảm thấy rất khó chịu.
Diệp Thanh cũng nhận ra sự bất an của Giang Cẩm Hoa, dứt khoát đứng dậy chắn trước mặt nàng, cắt đứt tầm nhìn của đám nam nhân kia, nàng đứng từ xa, lạnh lùng nhìn về phía đám người bên kia.
Người nam nhân kia thấy Diệp Thanh nhìn mình, lập tức thu lại ánh mắt, rồi ngồi xuống thì thầm bàn luận gì đó với người nam nhân bên cạnh.
Thấy bọn họ không nhìn sang nữa, Diệp Thanh mới ngồi xuống cạnh Giang Cẩm Hoa, quấn chăn lên người.
Cháo gạo trong nồi đất không bao lâu đã tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, Diệp Thanh dùng một miếng vải rách lót tay mở nắp nồi, sau đó khéo léo tạo một khe nhỏ trên quả trứng, nhẹ nhàng rót lòng trứng vào nồi cháo qua khe hở ấy, để cả nồi cháo đều có thể thấm vị trứng, cả ba người đều có thể ăn được.
Đây cũng là quả trứng cuối cùng trong tay Diệp Thanh, vì để bổ sung dinh dưỡng, nàng vẫn quyết định dùng nó.
Cháo không bao lâu đã chín, Diệp Thanh chia cháo ra từng bát, ba người vội vàng ăn cơm, mùa đông trời tối rất sớm, nếu lát nữa không tìm được chỗ ngủ qua đêm, e rằng đêm nay sẽ phải ngủ lại trong rừng.
Mà gia đình đối diện với Diệp Thanh lúc này cũng đang ăn uống, người nam nhân trẻ hơn liếc nhìn sang phía Diệp Thanh, rồi hỏi: "Đại ca, bao giờ chúng ta ra tay?"
"Đợi thêm chút nữa, nữ Khôn Trạch kia trong tay có dao, hơn nữa còn khá cảnh giác, tối qua nàng ta và nữ Càn Nguyên thay phiên nhau canh gác, lúc nào cũng có người trông chừng, khó mà ra tay." Người nam nhân lớn tuổi nhíu mày nói.
Người trẻ hơn lại hỏi: "Vậy nếu tối nay bọn họ vẫn canh gác thì sao?"
Người nam nhân lớn tuổi sắc mặt trở nên lạnh lẽo, "Còn có thể làm gì? Đã định làm thì không thể do dự, ra tay tối nay luôn đi, dù sao chúng ta cũng đông người hơn bọn họ, bọn họ chỉ có một Càn Nguyên, còn mang theo một đứa nhỏ, không thể là đối thủ của hai ta."
"Đại Ngưu, con suy nghĩ kỹ rồi chứ? Thật sự muốn làm vậy sao?" Ông lão tóc hoa râm cất tiếng hỏi.