Xuyên Thành Tra A Trong Truyện Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 30

Diệp Thanh nghe vậy, hơi sững người, sau đó liền mở mắt ra, ánh mắt có chút né tránh.

 

Cô im lặng một lúc, trong lòng đang cân nhắc nên lấy lý do gì để qua mặt Giang Cẩm Hoa.

 

Giang Cẩm Hoa cũng không vội, chỉ lặng lẽ nhìn cô, trong ánh mắt mang theo vài phần thăm dò.

 

Diệp Thanh chống tay ngồi dậy, khẽ ho một tiếng: "Ta vào rừng rồi không giữ được dây cương, lỡ tay thả ra, mấy con ngựa kia đều chạy mất."

 

Giang Cẩm Hoa tiếp tục nhìn Diệp Thanh: "Vậy sao?"

 

"Ừ, may mà còn giữ được một con, nếu không ta lại phải tiếp tục đẩy xe gỗ rồi." Diệp Thanh cười gượng giải thích.

 

Giang Cẩm Hoa thầm thở dài trong lòng, với cái dáng vẻ kín như bưng này của Diệp Thanh, có hỏi thêm cũng vô ích. Hơn nữa mấy con ngựa kia vốn dĩ cũng là do Diệp Thanh tự mình kiếm được, nàng hiểu bản thân mình cũng không có tư cách truy hỏi.

 

Nàng nhàn nhạt gật đầu: "Ừ, biết rồi. Ngươi nghỉ sớm đi."

 

"Ừm." Diệp Thanh đáp lời, lập tức chui vào chăn, bản thân cô cũng thấy lý do mình vừa bịa có phần khiên cưỡng. Nhưng biết sao được, cô đâu thể nói thật với Giang Cẩm Hoa được. Với mức độ thiện cảm của Giang Cẩm Hoa đối với cô thấp như vậy, nhỡ đến khi về phía Nam rồi, Giang Cẩm Hoa tìm được cách quay lại Kinh Thành, chẳng phải người *****ên bị bán đi sẽ là cô sao?

 

Nghĩ đến đây, vai Diệp Thanh khẽ run lên, cô kéo chăn kín người hơn nữa.

 

 

Đêm đó trôi qua yên ổn, nửa đêm Diệp Thanh dậy thay ca gác cho Giang Cẩm Hoa. Đến gần sáng, cô mới hâm nóng lại phần canh cá hôm qua. Cô đổ cơm trong nồi đất vào nồi sắt, để hâm chung.

 

Đợi đến khi cơm chan canh cá đã nóng hổi, Diệp Thanh mới gọi Giang Cẩm Hoa và tiểu bảo bối dậy. Mọi người rửa mặt xong liền ngồi ăn cháo canh cá bốc khói nghi ngút.

 

Ba người ăn xong bữa sáng lại tiếp tục lên đường. Bọn họ đều là đi bộ chạy nạn, mấy ngày nay thực ra vẫn chưa đi được bao xa, nhưng nhờ có ngựa, Diệp Thanh không cần phải đẩy xe nữa.

 

Trên đường, những người dân chạy nạn xung quanh đều rất im lặng, dường như hành trình trốn chạy này đã rút cạn toàn bộ sức lực của họ. Diệp Thanh và nhóm của cô cũng vậy, dù không còn phải đẩy xe, nhưng ngày nào cũng đi bộ đường dài, ai mà không mệt chứ?

 

Hơn nữa, Diệp Thanh đã mấy ngày chưa được tắm, trên người bắt đầu có mùi, nhưng điều kiện ngoài trời không cho phép, họ đành phải chịu đựng.

 

Vì bữa sáng ăn khá nhiều, đến trưa Diệp Thanh và hai người chỉ dừng lại ăn chút lương khô rồi tiếp tục lên đường.

 

Giang Cẩm Hoa đi phía trước dắt ngựa, chỉ cảm thấy từng bước chân càng lúc càng nặng nề, mồ hôi trên trán không ngừng chảy dọc hai bên mặt, tầm nhìn cũng bắt đầu mơ hồ.

 

Vì trước đây ăn uống không đầy đủ, cơ thể nàng luôn rất yếu. Kỳ mẫn cảm của nàng vẫn chưa đến, nhưng sau đó Giang Cẩm Hoa cũng không để tâm nữa. Mà tình trạng hiện giờ... sao lại rất giống như kỳ mẫn cảm sắp đến?

 

Giang Cẩm Hoa bất chợt dừng bước, sắc mặt lập tức trắng bệch. Bây giờ vẫn còn đang trên đường lớn, phía trước phía sau đều có dân chạy nạn. Nếu giờ nàng rơi vào kỳ mẫn cảm, để phát tán tín hương ra, thì hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.

 

Đầu óc Giang Cẩm Hoa càng lúc càng nặng nề, tầm nhìn dần mơ hồ, cảnh vật xung quanh như bị phủ một lớp sương mỏng, bên tai vang lên những âm thanh ong ong hỗn loạn, đầu đau đến mức không thể suy nghĩ nổi.

 

Nàng cắn mạnh vào đầu lưỡi mình, cơn đau âm ỉ khiến nàng tỉnh táo được đôi chút.

 

"Không được... không thể ở đây..." Giang Cẩm Hoa lẩm bẩm nói.

 

Ngón tay nàng siết chặt lấy vạt áo, đốt ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.

 

Nàng cố gắng bước tiếp, nhưng hai chân lại nặng như đổ chì, mỗi bước đi như dẫm lên bông, mềm nhũn vô lực, tay phải cầm dây cương ngựa cũng chẳng còn chút sức lực nào.

 

Diệp Thanh nhận ra Giang Cẩm Hoa dừng lại, bèn lên tiếng hỏi: "Cẩm Hoa? Ngươi sao thế? Khó chịu à?"

 

Thấy Giang Cẩm Hoa không trả lời, Diệp Thanh cảm thấy có gì đó không ổn, ánh mắt nhìn sang tiểu bảo bối, rồi dặn dò: "Dạng Dạng, muội ngoan ngoãn ngồi yên ở đây, để ta qua xem tỷ muội thế nào."

 

"Dạ." Tiểu bảo bối lúc này gần như sắp ngủ gật, giờ đang là buổi trưa, trời nắng gắt.

 

Diệp Thanh vội vàng bước nhanh lên phía trước, khi cô đi đến nơi thì thấy Giang Cẩm Hoa đang đứng đó với gương mặt trắng bệch, mồ hôi li ti phủ đầy hai bên má và cổ, cả người giống như vừa được vớt ra từ nước.

 

Diệp Thanh thấp giọng hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Sao toát nhiều mồ hôi như thế?"

 

Giang Cẩm Hoa ngẩng đầu lên, trong tầm nhìn mơ hồ chỉ còn thấy được dáng hình mờ nhòe của Diệp Thanh.

 

Giọng nàng run rẩy, mang theo một tia hoảng loạn: "Diệp Thanh, ta... ta hình như sắp vào kỳ mẫn cảm rồi."

 

Nói xong câu đó, Giang Cẩm Hoa cắn chặt môi dưới, rõ ràng nàng cũng chẳng ưa gì Diệp Thanh, nhưng lúc này lại buộc phải dựa vào cô ấy.

 

Diệp Thanh nghe xong, lông mày lập tức nhíu lại.

 

Trước sau đều là dân chạy nạn, người đông chen chúc, hoàn toàn không có nơi nào để ẩn náu.

 

Diệp Thanh hạ giọng nói: "Không thể ở đây được, chúng ta phải tìm một chỗ kín đáo."

 

Giang Cẩm Hoa khó khăn gật đầu, giọng yếu ớt: "Nhưng ta đi không nổi nữa rồi."

 

Giờ đến nói chuyện cũng thấy mệt, chứ đừng nói đến việc bước đi.

 

Diệp Thanh không do dự, lập tức đưa tay đỡ lấy cánh tay Giang Cẩm Hoa, nửa ôm nàng vào lòng. Động tác của cô dứt khoát và nhanh gọn: "Đừng sợ, ta dìu ngươi đi."

 

Diệp Thanh nhìn sang chiếc xe ngựa, trong mắt thoáng qua vẻ sốt ruột. Xe ngựa không chắc chắn, phía sau lại là xe một bánh, phải có người giữ mới không bị lật, giờ người và xe chỉ có thể chọn một.

 

Diệp Thanh nhanh chóng quyết định, cô dìu Giang Cẩm Hoa đến dưới một gốc cây lớn ven đường, để cô tựa vào gốc cây ngồi xuống: "Ngươi còn chịu được không? Ta quay lại ngay."

 

Giang Cẩm Hoa theo bản năng đưa tay nắm lấy vạt áo của Diệp Thanh: "Vậy còn ngươi đi đâu?"

 

Giọng nàng so với thường ngày mềm hẳn mấy phần, như mang theo ý cầu xin.

 

"Ta đi đưa Dạng Dạng lại đây, xong sẽ quay lại ngay." Diệp Thanh dịu giọng dỗ dành, rồi đưa tay gỡ bàn tay đang bấu lấy áo mình của Giang Cẩm Hoa ra.

 

Bị gỡ tay ra, Giang Cẩm Hoa bỗng thấy tủi thân vô cớ, người đang trong kỳ mẫn cảm tâm trạng dễ dao động, chỉ một chuyện nhỏ cũng có thể khiến nàng bật khóc, sụp đổ.

 

Giờ đây Giang Cẩm Hoa chính là như thế, người nàng có thể dựa vào chỉ có Diệp Thanh, vậy mà Diệp Thanh lại bỏ nàng ở đây, nói một câu "chờ một lát" rồi quay đi. Nghĩ đến đó, nước mắt Giang Cẩm Hoa không kìm được rơi lã chã xuống. (Editor: chắc có 1m tui thấy O này của Lạc Tiểu Phái là yếu đuối nhứt luôn á =]]])

 

Bên này, Diệp Thanh đã nhanh chóng quay lại, cô bế tiểu bảo bối đến chỗ Giang Cẩm Hoa, dặn dò gấp gáp: "Dạng Dạng, muội ở yên bên cạnh tỷ, không được đi đâu, ta quay lại ngay."

 

"Vâng ạ." Tiểu bảo bối rất nghe lời đáp một tiếng, nhìn về phía tỷ mình, thấy tỷ đang khóc, liền lo lắng vô cùng.

 

"Tỷ ơi, tỷ làm sao vậy?" Tiểu bảo bối vừa len lén lau nước mắt, vừa hỏi.

 

Lúc này Giang Cẩm Hoa đã không thể nói ra lời, đầu óc nàng mơ hồ, cả người đã đến bờ vực sụp đổ, căn bản không nghe rõ tiểu bảo bối đang nói gì.

 

Bên phía Diệp Thanh cũng đang rất vội, cô gỡ chiếc xe gỗ khỏi con ngựa, sau đó đẩy xe đến chỗ Giang Cẩm Hoa và Tiểu đoàn tử, còn bản thân thì dắt ngựa đi về phía rừng cây.

 

Hành động của họ khiến vài người chú ý, nhưng phần lớn vẫn chọn làm ngơ. Dù sao trên đường chạy nạn này, chuyện gì cũng gặp phải, có người đang đi bỗng ngã xuống chết ngay tại chỗ còn từng thấy rồi, huống hồ là chuyện khác. Phần lớn mọi người đều đã tê liệt, mạng sống của mình còn lo không xong, làm sao quan tâm đến người khác.

 

Diệp Thanh chỉ đi một đoạn ngắn, lợi dụng bóng cây rậm rạp che khuất tầm nhìn của người ngoài, rồi trực tiếp thu ngựa vào không gian.

 

Thu ngựa xong, cô lại vội vã chạy trở ra, nhìn thấy tình trạng của Giang Cẩm Hoa, cô thấy mắt Giang Cẩm Hoa đã nhắm chặt, vội vừa kéo xe gỗ vừa gọi: "Cẩm Hoa, cố chịu thêm chút nữa, ta đến ngay đây."

 

Trên xe gỗ vẫn còn khá nhiều vật tư của họ, nếu có thể giữ lại thì vẫn nên giữ. Diệp Thanh lại kéo xe đi sâu vào trong rừng một đoạn ngắn nữa, rồi thu xe vào không gian.

 

Cô chạy nhanh ra ngoài, thấy Giang Cẩm Hoa đã nhắm mắt không mở, bên người còn tỏa ra một làn hương đào nhàn nhạt, đây tuyệt đối không phải mùi hương có thể xuất hiện vào mùa đông, hẳn là tín hương của Giang Cẩm Hoa.

 

Diệp Thanh biết có chuyện chẳng lành, vội xé miếng cao dán trên cổ mình ra, mùi rượu nho xanh dịu ngọt lập tức lan ra, bao phủ xung quanh Giang Cẩm Hoa, không để hương đào kia thoát ra ngoài.

 

Cô bế Giang Cẩm Hoa lên, nói với tiểu bảo bối bên cạnh: "Dạng Dạng, tỷ muội không khỏe, chúng ta phải tìm chỗ cho tỷ nghỉ ngơi, muội ngoan ngoãn đi theo ta được không?"

 

Tiểu bảo bối lo lắng nhìn Giang Cẩm Hoa, sau đó gật đầu thật mạnh, bám sát bên Diệp Thanh, tay nhỏ nắm chặt lấy vạt áo cô, đứa nhỏ không giúp được gì cho tỷ, chỉ mong mình không gây thêm phiền phức.

 

Vì phải để ý đến tốc độ đi của tiểu bảo bối nên Diệp Thanh đi chậm lại, lúc này bọn họ đã tiến sâu vào trong rừng, suốt đường đi đều là đường dốc lên.

 

Diệp Thanh cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể Giang Cẩm Hoa trong lòng đang không ngừng tăng lên, lúc này Giang Cẩm Hoa đã hoàn toàn mất ý thức, chỉ theo bản năng dụi đầu vào cổ Diệp Thanh, như thể đang tìm kiếm mùi rượu nho xanh, nhưng vì không có sức nên chỉ có thể dụi loạn vào người Diệp Thanh.

 

Diệp Thanh vừa tiếp tục tỏa thêm tín hương để trấn an cảm xúc của Giang Cẩm Hoa, vừa không ngừng đi tiếp, cuối cùng họ đến trước một đoạn dốc thoai thoải, một bên là rừng cây, một bên là vách núi dựng đứng. Bên vách núi có một hang động tự nhiên, hang không lớn, ước chừng chỉ khoảng mười mét vuông, nhưng cũng đủ chứa ba người họ.

 

Kỳ mẫn cảm thường kéo dài mấy ngày, họ cần một nơi như vậy để ổn định lại. Nghĩ vậy, cô quay sang nói với tiểu bảo bối: "Dạng Dạng, muội ngoan ngoãn ở đây chờ ta một lát, đừng đi đâu cả, ta vào trong xem trước."

 

"Vâng ạ." Tiểu bảo bối lau mồ hôi trên mặt, hôm nay đã đi một quãng đường rất dài, thực ra đã mệt lắm rồi, nhưng vì lo cho tỷ, trên đường không hề kêu than một câu.

 

Diệp Thanh nhìn khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của tiểu bảo bối, trong lòng càng thêm không đành lòng.

 

Cô đặt Giang Cẩm Hoa dưới gốc cây lớn ngoài cửa hang, để nàng dựa vào thân cây.

 

Diệp Thanh định đứng dậy, nhưng hai cánh tay quấn quanh cổ lại bất ngờ siết chặt, tuy nhiên tay của Giang Cẩm Hoa mềm nhũn không còn sức, nói là siết, thực ra chỉ là móc hờ sau cổ Diệp Thanh.

 

Hơi thở của Giang Cẩm Hoa dồn dập và nóng rực, giọng nói yếu ớt gần như không thể nghe rõ: "Giúp... giúp ta..."

 

Ý thức của Giang Cẩm Hoa sớm đã mơ hồ, nàng chỉ còn bản năng ôm lấy cổ Diệp Thanh, mặt áp vào cổ cô tìm kiếm tín hương từ Diệp Thanh.

 

Diệp Thanh ôm Giang Cẩm Hoa suốt dọc đường, mồ hôi đã làm ướt cả người cô, cô hít sâu một hơi, khẽ nói: "Cố gắng thêm một chút, sắp xong rồi."

 

Giọng nói của Diệp Thanh mang theo sự dịu dàng hiếm thấy, cô điều chỉnh lại tư thế, gỡ tay đang ôm sau cổ mình ra.

 

Thấy tiểu bảo bối đang nhìn mình, Diệp Thanh liền nhanh chóng nói: "Dạng Dạng, muội ở bên tỷ muội nhé, ta quay lại ngay."

 

"Dạ." Tiểu bảo bối dụi dụi mắt, giọng nói mang theo tiếng nức nở.

 

Đứa nhỏ thấy tỷ mình khó chịu như vậy, nước mắt cũng rơi tí tách: "Tỷ ơi, tỷ sao vậy?"

 

Nhưng lúc này Giang Cẩm Hoa gần như đã hôn mê, căn bản không thể trả lời, hoặc có lẽ là không nghe được Giang Cẩm Dạng đang nói gì.

 

Diệp Thanh lúc này đã cầm theo trường đao tiến vào trong hang, giờ Giang Cẩm Hoa đã ngất, tiểu bảo bối lại dễ dỗ dành, cô không cần quá lo lắng việc che giấu.

 

Diệp Thanh kiểm tra kỹ càng trong ngoài hang động một lượt, xác nhận không có rắn rết gì, lúc này mới yên tâm phần nào.

 

Cô lấy chổi từ không gian ra, quét sạch nền đất trong hang, rồi dọn hết đá vụn và rác bẩn ra ngoài.

 

Sau đó, cô trải hai tấm chăn bông xuống đất, rồi vội vã chạy ra ngoài.

 

Vừa ra đến nơi, cô thấy tiểu bảo bối đang đứng cạnh Giang Cẩm Hoa len lén lau nước mắt, vội bước đến hỏi: "Sao thế, Dạng Dạng?"

 

"Tỷ Diệp, cứu tỷ muội với, tỷ muội khó chịu quá." Tiểu bảo bối vừa khóc vừa lau nước mắt, trông đáng thương vô cùng.

 

Diệp Thanh xoa đầu đứa nhỏ một cái, rồi nhanh chóng bế lấy Giang Cẩm Hoa đang hôn mê: "Dạng Dạng, theo ta nào."

 

"Dạ." Tiểu bảo bối ngoan ngoãn bước từng bước nhỏ theo sau Diệp Thanh.

 

Diệp Thanh bế Giang Cẩm Hoa vào hang, đặt nàng nằm xuống chăn đã trải sẵn, rồi đắp thêm một chiếc chăn nữa lên người nàng, sau đó mới quay lại nhìn tiểu bảo bối.

 

Chỉ thấy đứa nhỏ trắng trẻo sạch sẽ lúc trước giờ đã mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bị hai dấu tay đen bẩn in lên, hai búi tóc trên đầu cũng rối tung lên, điều quan trọng là lúc này đứa nhỏ vẫn còn đang khóc.

 

Diệp Thanh cúi xuống an ủi: "Dạng Dạng đừng khóc, tỷ muội sắp khỏe lại rồi. Muội ngoan ngoãn ngồi đây chờ một chút, đắp chăn kẻo bị lạnh."

 

Diệp Thanh vừa nói vừa bế tiểu bảo bối đặt lên chiếc chăn khác mà cô đã trải sẵn, sau đó lại đắp thêm một chiếc chăn nữa lên người đứa nhỏ, tránh để bị nhiễm lạnh.

 

Làm xong những việc này, cô mới quay lại bên cạnh Giang Cẩm Hoa, khuôn mặt Giang Cẩm Hoa đỏ bừng, cả người khẽ run rẩy.

 

Diệp Thanh do dự một chút, nhanh chóng mở bảng hệ thống ra, hỏi: "09, ta có thể dùng điểm hảo cảm còn lại để đổi thuốc ức chế không?"

 

"Được đó thân yêu~ Nhưng bảng hôm nay làm mới ngẫu nhiên, trong danh mục vật phẩm có thể đổi hôm nay không có thuốc ức chế nha~" Giọng hệ thống mang theo vẻ tinh nghịch khiến Diệp Thanh nghe xong chỉ muốn đánh người.

 

"Được rồi, câm miệng đi." Diệp Thanh nghiến răng trong đầu đáp lại.

 

Cô nhìn Giang Cẩm Hoa vẫn còn đang run rẩy, hít sâu một hơi rồi nghiêng mặt Giang Cẩm Hoa sang một bên, để lộ ra bên cổ phải đang dán cao dược.

 

Diệp Thanh nhắm mắt lại, vẻ mặt như thể chuẩn bị liều mạng, điểm hảo cảm của Giang Cẩm Hoa với cô vất vả lắm mới tăng lên đến -130, nếu cắn một phát này... có khi lại rớt thẳng xuống -200?

 

Diệp Thanh trong lòng bất ổn, cô bắt buộc phải tăng điểm hảo cảm của nữ chính đến dương 100 trong vòng hai năm, nếu không sẽ chết ngay tại chỗ.

 

Cô thở dài một tiếng, chỉ cảm thấy mình lại tiến thêm một bước đến cái chết, nhưng người trước mắt lại là nữ chính, cô không thể không cứu.

 

Cắn răng quyết tâm, cô đưa tay gỡ miếng cao dược dán trên cổ Giang Cẩm Hoa ra, hương đào ngọt ngào ngay lập tức ập đến, cuốn lấy cô.

 

Đôi mắt Diệp Thanh trong thoáng chốc trở nên thất thần, thân thể cô bị bản năng của Càn Nguyên điều khiển, hơi thở trở nên dồn dập, cổ họng như có lửa thiêu đốt, luồng khí nóng ấy gần như nuốt chửng lý trí của cô.

 

Ánh mắt cô rơi vào làn da trắng nõn trên cổ Giang Cẩm Hoa, nơi tỏa ra mùi hương đào đậm đặc, như đang mê hoặc cô cắn xuống.

 

Ý thức Diệp Thanh mơ hồ, cô dùng sức cấu mạnh lên đùi mình một cái, cơn đau nhói khiến cô lập tức tỉnh táo lại, đầu óc cũng dần khôi phục lý trí.

 

Tín hương trên người Giang Cẩm Hoa quá ngọt ngào, mùi hương đào như có ma lực khiến Diệp Thanh gần như không thể kháng cự. Vừa rồi cô suýt chút nữa đã để bản năng điều khiển, may mà kịp thời tỉnh lại, Diệp Thanh xoa xoa ngực, thầm thở phào. Nếu vừa rồi lỡ kết khế ước với Giang Cẩm Hoa... vậy thì cô thật sự tiêu đời.

 

Cô cắn chặt môi dưới để giữ vững lý trí, đồng thời phát tán tín hương của mình để làm loãng mùi hương nồng nặc của đào kia.

 

Phải nói rằng, tín hương của Khôn Trạch trong thời kỳ mẫn cảm thực sự quá hấp dẫn, hương đào vừa ngọt vừa thơm, có sức dụ hoặc chí mạng đối với Diệp Thanh, nhưng cô lại ghét cái kiểu hành động chỉ dựa vào bản năng của Càn Nguyên, không chút lý trí, chẳng khác nào dã thú.

 

Diệp Thanh hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc. Cô biết bây giờ quan trọng nhất là phải giữ đầu óc tỉnh táo, không được để bản năng lấn át lý trí.

 

Cô cúi đầu nhìn Giang Cẩm Hoa, phát hiện sắc mặt của cô vẫn đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, rõ ràng đang chịu đựng cơn đau của kỳ mẫn cảm, mà tín hương cô phát ra chẳng giúp được bao nhiêu.

 

"Ngươi có ổn không? Giang Cẩm Hoa, có thể thương lượng một chút không, ta với ngươi kết khế ước tạm, ngươi đừng trừ điểm hảo cảm ta nữa được không?" Diệp Thanh thì thầm lầu bầu.

 

Dĩ nhiên những lời này Giang Cẩm Hoa không thể nghe thấy, lúc này nàng chỉ cảm thấy cả người như đang bốc cháy, xung quanh có một mùi hương có thể làm dịu nàng, nhưng nàng lại không thể nắm bắt được, nước mắt cũng trào ra.

 

Diệp Thanh thở dài, đành phải một tay chống bên cạnh Giang Cẩm Hoa, rồi cúi người áp sát vào chiếc cổ mảnh mai kia.

 

Vừa mới cúi xuống, hương đào ngọt ngào lập tức xộc vào mũi, Diệp Thanh cắn chặt môi dưới, không để bản thân mất đi lý trí.

 

Nhưng mùi hương này quá ngọt, quá mê hoặc, bản năng trỗi dậy khiến Diệp Thanh không kìm nổi nữa, cô đành phải dùng tay trái cấu thật mạnh vào đùi, nhờ vào cảm giác đau đớn để kéo lại lý trí.

 

Loại chuyện này càng kéo dài càng dễ mất kiểm soát, Diệp Thanh vừa cấu mình vừa há miệng cắn xuống.

 

Vừa mới cắn vào, hương đào tràn ngập khắp khoang miệng, Diệp Thanh phải không ngừng cấu mình để giữ lại chút lý trí cuối cùng, nếu không chỉ sợ cô đã sớm bị hương thơm ấy làm cho phát cuồng.

 

"...Nóng... rất nóng, đau quá..." Giọng của Giang Cẩm Hoa đứt quãng, nàng theo bản năng nắm lấy tay áo Diệp Thanh, khẽ rên rỉ.

 

Diệp Thanh không dám chậm trễ, lập tức truyền tín hương của mình sang, mùi rượu nho xanh ngọt dịu hòa tan mùi hương đào, Giang Cẩm Hoa chỉ cảm thấy nơi cổ có thứ gì đó mát lạnh truyền vào cơ thể.

 

Cảm giác như bị lửa thiêu đốt trong người dịu bớt đi, thay vào đó lại thấy dễ chịu hơn, cánh tay Giang Cẩm Hoa vô thức vòng ra sau cổ Diệp Thanh.

 

"Mát... dễ chịu..." Giang Cẩm Hoa vừa lẩm bẩm vừa theo bản năng cọ mặt vào Diệp Thanh.

 

Diệp Thanh vốn đã kìm nén rất vất vả, may mà khế ước tạm thời cũng vừa hoàn tất, cô lập tức chống người lui ra sau, đồng thời buông tay trái đang cấu chặt đùi mình ra.

 

Cô dám chắc, đùi mình nhất định đã bị bầm tím.

 

Diệp Thanh đứng dậy rồi lập tức chạy ra ngoài hang, tham lam hít lấy không khí mát mẻ bên ngoài, phải mất một lúc lâu mới quay lại bên trong.

 

Ở tận thế cô cũng chưa từng đánh dấu ai, đây là lần *****ên, Diệp Thanh nhìn Giang Cẩm Hoa vẫn còn cuộn mình, liền ngồi xổm xuống kiểm tra.

 

"Cẩm Hoa? Ngươi thế nào rồi? Đỡ chút nào chưa?" Diệp Thanh vừa nói vừa đưa tay sờ trán cô, vẫn còn nóng hầm hập.

 

"Sao vẫn nóng thế này?" Diệp Thanh chưa từng đánh dấu ai, nên không biết rằng trong kỳ phát nhiệt, ngoài việc kết khế ước tạm với một Khôn Trạch, còn cần phải trấn an họ, chứ không đơn giản chỉ là cắn một cái là xong.

 

Đúng lúc cô định thu tay lại, Giang Cẩm Hoa lại theo bản năng giữ lấy tay cô, không cho rời đi.

 

Giang Cẩm Hoa đã hồi lại chút sức lực, nhưng đầu óc vẫn rối loạn như một mớ bòng bong, hoàn toàn không còn ý thức của bản thân.

 

Nàng chỉ theo bản năng kéo tay Diệp Thanh áp vào mặt mình, thỉnh thoảng còn cọ má vào tay cô, giọng điệu mềm mại đến lạ, hoàn toàn khác với ngày thường: "Dễ chịu... mát quá..."

 

Những lời Giang Cẩm Hoa nói ra đứt quãng, nhưng tay nàng thì không buông ra chút nào.

 

Diệp Thanh nghĩ nàng vẫn thiếu tín hương, nên để tín hương của mình bao phủ xung quanh Giang Cẩm Hoa, nào ngờ, nếu hít quá nhiều tín hương, Khôn Trạch sẽ như say rượu mà ngất đi.

 

Bị tín hương của Diệp Thanh bao bọc, Giang Cẩm Hoa thấy cơ thể thoải mái hơn đôi chút, nhưng đầu lại ngày càng choáng váng, một tay nàng vẫn giữ chặt tay Diệp Thanh áp lên má, tay còn lại thì đưa lên tìm kiếm cơ thể Diệp Thanh.

 

"Khó chịu, vẫn khó chịu..." Trong kỳ mẫn cảm, dù đã kết khế ước tạm thời với Càn Nguyên, Khôn Trạch vẫn sẽ cực kỳ phụ thuộc vào Càn Nguyên, chỉ cần tiếp xúc cơ thể với Càn Nguyên là có thể giảm bớt cảm giác khó chịu.

 

Diệp Thanh bị nàng làm cho lúng túng, ôm thì không được, không ôm cũng không xong.

 

Cô nhìn thấy giữa chân mày Giang Cẩm Hoa đang nhíu chặt, đôi mắt xinh đẹp nhắm nghiền, môi dưới gần như đã bị cắn đến bật máu.

 

Diệp Thanh có chút không nỡ, suy nghĩ một lúc, cô khẽ thở dài, đưa Giang Cẩm Hoa vào lòng mình rồi kéo chăn đắp cho cả hai. Dù sao thì cô cũng đã cắn Giang Cẩm Hoa một cái, giờ ôm thêm một cái nữa chắc cũng chẳng tệ hơn được bao nhiêu.

 

Diệp Thanh không nằm xuống, cô ngồi đó, để Giang Cẩm Hoa tựa vào lòng mình.

 

Cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng khi được tựa sát vào cô, Giang Cẩm Hoa dường như thấy dễ chịu hơn, vì thế Diệp Thanh lại ôm chặt Giang Cẩm Hoa thêm chút nữa.

 

Tiểu bảo bối, ngồi ngoan ngoãn ở bên kia, đứa nhỏ đắp chăn, đôi mắt to tròn mở to không chớp mà dán chặt vào Diệp Thanh và tỷ tỷ mình, có hơi không hiểu lắm vừa rồi tỷ Diệp đã làm gì với tỷ tỷ.

 

Trong mắt đứa nhỏ, chỉ thấy tỷ Diệp cúi xuống cắn tỷ tỷ một cái, sau đó tỷ tỷ lại nắm tay tỷ Diệp làm nũng.

 

Tiểu bảo bối chỉ cảm thấy cái đầu nhỏ bé của mình trở nên mơ hồ, mấy hành động này hình như vượt quá chương trình học của đứa nhỏ, thật sự không hiểu nổi các tỷ đang làm gì.

 

Diệp Thanh cũng nhìn thấy tiểu bảo bối, cô định mở miệng giải thích, nhưng nghĩ lại thì vẫn là im lặng. Một tiểu bảo bối ba tuổi thì làm sao hiểu nổi cái gì gọi là kỳ mẫn cảm, vì vậy Diệp Thanh chỉ đành trừng mắt nhìn lại đứa nhỏ, hai người cứ tròn mắt nhìn nhau, không ai chịu nói trước.

Bình Luận (0)
Comment