Xuyên Thành Tra A Trong Truyện Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 31

Tiểu bảo bối thấy Diệp Thanh không nói gì, trong lòng càng thêm nghi hoặc.

 

Nghiêng đầu suy nghĩ một lát, cuối cùng nhịn không được mà mở miệng hỏi: "Tỷ Diệp, vừa rồi sao tỷ lại cắn tỷ muội vậy ạ?"

 

Tỷ Diệp đói bụng sao? Nhưng dù có đói cũng đâu thể ăn tỷ mình được? Tiểu bảo bối vừa nghĩ vừa khó hiểu mà giật lấy hai búi tóc nhỏ của mình, dù có giật đến rối tung lên thì vẫn không nghĩ ra được rốt cuộc là tại sao.

 

Diệp Thanh bị hỏi đến sững người, trong chốc lát không biết phải trả lời ra sao.

 

Cô nhìn Giang Cẩm Hoa đang nằm trong lòng mình, thấy nàng ấy nhắm mắt, hô hấp đã ổn định hơn nhiều, nhưng ý thức vẫn chưa quay lại, hiển nhiên không thể giúp cô giải thích.

 

Cô chỉ đành cắn răng, cố gắng dùng từ ngữ đơn giản nhất mà nói: "Tỷ muội lúc nãy hơi khó chịu, ta đang giúp tỷ ấy, không phải cố tình cắn đâu."

 

Tiểu bảo bối chớp chớp mắt, rõ ràng là không hoàn toàn hài lòng với lời giải thích này.

 

Lại hỏi tiếp: "Vậy sao tỷ muội lại nắm tay tỷ thế? Bình thường tỷ muội đâu có như vậy."

 

Diệp Thanh bị hỏi đến nhức đầu, trong lòng thầm nhủ: "Không phải chứ, sao cái bánh bao nhỏ này lại khó dỗ vậy nè?"

 

Cô nghĩ một lúc, dứt khoát chuyển chủ đề: "Dạng Dạng, muội có đói không? Ta lấy khô bò cho muội ăn nha?"

 

Tiểu bảo bối vừa nghe có đồ ăn, mắt liền sáng rực, tạm thời quên mất vấn đề vừa rồi: "Dạ có ạ! Muội thích khô bò!"

 

Diệp Thanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Giang Cẩm Hoa vẫn còn đang dựa vào người cô, một tay cô bị Giang Cẩm Hoa nắm chặt, nên cô chỉ có thể dùng tay phải khum lại, sau đó trong lòng bàn tay phải liền xuất hiện một miếng khô bò.

 

Đây là đồ lấy được từ đám lính cướp hôm trước, còn dư một ít, giờ dùng dỗ tiểu bảo bối là vừa khéo.

 

Diệp Thanh mở tay ra, nói: "Dạng Dạng, muội tự qua lấy đi, tỷ muội giờ không thể rời khỏi ta được."

 

"Dạ ạ." Nhìn thấy khô bò, mắt tiểu bảo bối như phát sáng.

 

Đứa nhỏ chui ra khỏi chăn, bước nhanh bằng đôi chân ngắn cũn tới bên cạnh Diệp Thanh, Diệp Thanh dùng tay phải đưa khô bò cho đứa nhỏ.

 

Tiểu bảo bối nhận lấy khô bò, rất lễ phép nói: "Đa tạ tỷ Diệp."

 

Diệp Thanh cười gượng mấy tiếng với Giang Cẩm Dạng, vội dặn dò: "Dạng Dạng, muội về bên chăn của muội mà ăn nha, đừng để bị lạnh nữa."

 

"Dạ." Có đồ ăn ngon trong tay, đứa nhỏ cực kỳ ngoan ngoãn, chẳng bao lâu liền chạy về phía chăn của mình, chui vào lại rồi bắt đầu vừa đắp chăn vừa ăn khô bò.

 

Có đồ ăn trong miệng, đứa nhỏ sớm đã quên sạch những nghi vấn trước đó, chỉ còn lại việc ăn cho thật ngon.

 

Diệp Thanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, may mà con mèo tham ăn này có thể dỗ bằng đồ ăn, chứ không thì cô thật sự không biết phải giải thích chuyện giữa cô và Giang Cẩm Hoa thế nào.

 

Cô cúi đầu nhìn Giang Cẩm Hoa, thấy bên mặt nàng vẫn đầy mồ hôi, liền lại thả ra một ít tín hương để trấn an cảm xúc của nàng. Cuối cùng, lại qua thêm một lúc lâu, Giang Cẩm Hoa dường như mới dần chìm vào giấc ngủ sâu.

 

Diệp Thanh thử rút tay mình ra khỏi tay Giang Cẩm Hoa, thử hai lần mới thành công, sau đó cô đặt Giang Cẩm Hoa nằm ngay ngắn vào trong chăn, đắp kín cho nàng rồi mới đứng dậy.

 

Vừa đứng lên, cô đã thấy tiểu bảo bối đang nhìn mình, Diệp Thanh bất đắc dĩ cười với đứa nhỏ: "Dạng Dạng, muội ngoan ngoãn ở đây, ta đi kéo ngựa và xe gỗ về, muội không được đi đâu hết, phải ở lại trông tỷ muội đó."

 

"Dạ dạ." Đứa nhỏ nghiêm túc gật đầu.

 

Diệp Thanh nghĩ ngợi một lát, sợ trong hang núi quá lạnh, cô vẫn quyết định ra ngoài nhặt ít cành cây khô, sau đó dùng đá lửa và dao đánh lửa trong không gian để nhóm lửa lên.

 

Cô ném hết cành khô vào đống lửa để lửa cháy to, rồi nói với đứa nhỏ: "Dạng Dạng, muội ngoan ngoãn ngồi yên, không được đụng vào đống lửa. Ta thật sự phải đi kéo ngựa và xe về, không thì tối nay chẳng có cơm ăn đâu đó."

 

"Dạ, muội ngoan mà." Đứa nhỏ đáp lời rất ngoan ngoãn.

 

Lúc này Diệp Thanh mới yên tâm rời đi, thật ra cô cũng chẳng đi xa, nhưng vẫn phải làm bộ làm dáng, tiểu bảo bối tuy dễ dỗ, nhưng nếu đột nhiên biến ra một con ngựa và cái xe gỗ thì vẫn quá kỳ quặc.

 

Diệp Thanh trước tiên kéo xe gỗ từ xa về, kéo thẳng vào trong hang động rồi mới rời đi. Sau đó cô lại giả vờ đi dắt ngựa, thực ra là đang lượm nhặt thêm cành cây khô trong rừng. Dù sao kỳ mẫn cảm của Giang Cẩm Hoa ít nhất cũng phải kéo dài ba ngày, củi trong không gian của cô nên để dành lúc cấp bách, giờ nhặt được thì cứ nhặt mà dùng trước.

 

Bên này, sau khi nghỉ ngơi một lúc, Giang Cẩm Hoa dần dần tỉnh lại, thân thể vẫn còn rất yếu, không thể dùng sức, nhưng đầu óc lúc này đã tỉnh táo trở lại.

 

Giang Cẩm Hoa miễn cưỡng dùng hai tay chống ra sau để nâng người ngồi dậy, ánh mắt quan sát xung quanh, lý trí dần dần quay về.

 

Nàng nhớ lúc đang đi trên đường thì kỳ mẫn cảm đột ngột ập tới, sau đó liền cảm thấy đầu óc choáng váng, không còn sức bước đi. Sau đó nữa, hình như Diệp Thanh đến bên nàng hỏi han tình hình, những chuyện sau đó thì nàng không nhớ rõ nữa.

 

Hiện tại đây là đâu? Giang Cẩm Hoa nhìn quanh một lượt, phát hiện mình đang nằm trong một hang núi, bên cạnh có đốt một đống lửa nên trong hang không lạnh lắm, mà đối diện mình là tiểu bảo bối đang nhìn chằm chằm.

 

Đứa nhỏ thấy Giang Cẩm Hoa tỉnh lại, sắc mặt lập tức lộ rõ vẻ mừng rỡ, vén chăn ra, lon ton chạy đến bên cạnh tỷ tỷ.

 

"Tỷ ơi, tỷ không sao chứ? Làm muội sợ muốn chết." Tiểu bảo bối vừa làm nũng vừa cọ cọ má lên người tỷ tỷ.

 

Giang Cẩm Hoa thấy muội muội vẫn bình an, nhất thời yên tâm hơn nhiều, chỉ là - sao trong hang lại không thấy Diệp Thanh?

 

Nghĩ vậy, Giang Cẩm Hoa liền hỏi: "Dạng Dạng, Diệp Thanh đâu rồi?"

 

"Tỷ Diệp nói đi dắt ngựa, lát nữa sẽ quay lại." Tiểu bảo bối ngoan ngoãn đáp.

 

Giang Cẩm Hoa khẽ gật đầu, trong lòng vẫn còn chút lo lắng, cho đến khi nàng nhìn thấy xe gỗ cũng ở trong hang mới hơi an tâm lại. Hành lý, nồi niêu bát đũa đều ở trên xe, nếu Diệp Thanh thật sự muốn rời đi thì hẳn đã mang cả xe đi rồi mới phải.

 

Sau khi nghĩ đến đó, Giang Cẩm Hoa lại nhớ tới tình trạng cơ thể mình - vừa rồi chắc chắn bản thân đã rơi vào kỳ mẫn cảm, ở đây lại không có thuốc ức chế kỳ mẫn cảm, vậy rốt cuộc mình đã vượt qua cơn khô nóng khó chịu kia bằng cách nào?

 

Đúng lúc nàng đang suy nghĩ, thì phát hiện trên cơ thể mình dường như có mùi tín hương khác, hơn nữa không chỉ bên trong thân thể, mà ngay cả trên y phục cũng có dính mùi đó.

 

Giang Cẩm Hoa vội vàng đưa tay áo lên gần mũi khẽ ngửi, là mùi rượu nho xanh ngọt dịu, hương thơm vô cùng rõ ràng.

 

Tim nàng như rơi xuống đáy vực - đó là mùi của Diệp Thanh, vậy nghĩa là Diệp Thanh đã cùng nàng...

 

Chỉ vừa nghĩ đến đây, đôi mắt Giang Cẩm Hoa đã đỏ như muốn rỉ máu, nàng đưa tay sờ lên chỗ kết khế ước, tay phải của nàng run rẩy đến mức không kiềm chế được. Ngón tay vừa chạm vào nơi đó, nước mắt cũng theo khóe mặt lặng lẽ rơi xuống.

 

Bàn tay phải run rẩy rõ rệt có thể cảm nhận được chỗ kết khế ước đang sưng nóng, không còn bằng phẳng như mọi khi.

 

Giang Cẩm Hoa không quan tâm đến nước mắt bên má, nàng đưa tay phải lên mũi khẽ ngửi, một lần nữa, mùi rượu nho xanh nồng đậm lại xộc vào.

 

Nàng nhắm chặt mắt, cả người đều run lên - tên khốn Diệp Thanh đó quả nhiên đã làm chuyện đó với nàng. Đáng sợ hơn là, bản thân nàng lại cảm thấy phụ thuộc vào mùi hương của rượu nho xanh này - đây chính là phản ứng bản năng sau khi Khôn Trạch và Càn Nguyên kết khế uớc sao?

 

Trái tim Giang Cẩm Hoa lạnh như tro tàn, điều nàng ghét nhất chính là việc Càn Nguyên có thể dựa vào tín hương để chi phối Khôn Trạch. Vậy mà hiện giờ, nàng lại trở thành Khôn Trạch bị chi phối đó.

 

Mùi trên người nàng nồng đến mức này, có lẽ Diệp Thanh không chỉ đơn giản là kết khế ước với nàng, rất có thể... những nơi khác trên cơ thể nàng cũng đã bị Diệp Thanh chạm vào. Càng nghĩ vậy, nước mắt trên mặt Giang Cẩm Hoa càng không thể ngừng lại được.

 

Tiểu bảo bối không hiểu vì sao tỷ lại khóc, nhưng vẫn vô cùng lo lắng, chạy tới hỏi han: "Tỷ ơi, sao tỷ lại khóc? Có phải tỷ vẫn còn khó chịu không, để muội đi gọi tỷ Diệp tới nhé."

 

Giang Cẩm Hoa vội kéo lại, "Đừng đi, tỷ không sao."

 

Nàng hít sâu vài hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại. Lúc đó, nàng thực sự đã rơi vào kỳ mẫn cảm giữa đường, nếu không có Diệp Thanh cứu giúp, tín hương của nàng có thể đã dẫn đến nhiều Càn Nguyên mất kiểm soát. Hơn nữa, nàng vừa mới phát hiện - Diệp Thanh với nàng chỉ kết khế ước tạm thời, mùi rượu nho xanh trong cơ thể nàng sẽ tự động biến mất sau một thời gian.

 

Có lẽ... tình hình cũng chưa đến mức quá tệ?

 

Nhưng dù là vậy, Giang Cẩm Hoa vẫn cảm thấy xấu hổ đến mức muốn chết. Nàng chưa từng thân mật với Càn Nguyên như vậy, cho dù thế nào, Diệp Thanh đã kết khế ước với nàng thì chắc chắn đã có tiếp xúc thân thể. Nghĩ đến đây, nước mắt trong mắt Giang Cẩm Hoa càng chảy nhiều hơn.

 

"Tỷ ơi..." Tiểu bảo bối thấy tỷ khóc thương tâm như vậy, cũng bật khóc theo, "Hu hu hu, tỷ ơi, tỷ sao vậy?"

 

Giang Cẩm Hoa cắn chặt môi dưới, nàng khẽ lau nước mắt trên mặt, ánh mắt nhìn về phía tiểu bảo bối. Bây giờ điều duy nhất nàng mong là muội muội mình không thấy được cảnh nàng bị Diệp Thanh làm nhục, bằng không nàng thật sự không còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa.

 

Giang Cẩm Hoa khép mắt lại, đầu ngón tay vô thức siết chặt lấy góc chăn, vì dùng lực quá mạnh mà đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

 

Nàng hít sâu một hơi, âm thầm cầu nguyện trong lòng một lúc lâu, rồi mới cất tiếng hỏi: "Dạng Dạng, muội nói thật với tỷ, muội có thấy Diệp Thanh đã làm gì tỷ không?"

 

Tiểu bảo bối lau nước mắt, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vô tội nhìn tỷ mình.

 

Đôi mắt đứa nhỏ vì mới khóc xong mà vẫn còn đỏ hoe, nhưng ánh nhìn lại trong veo như nước suối.

 

Ngoan ngoãn gật đầu với Giang Cẩm Hoa - đúng là đứa nhỏ đã thấy hết.

 

Giang Cẩm Hoa thấy muội muội gật đầu, sắc mặt lập tức tái nhợt. Nàng cắn chặt môi dưới, trong lòng vẫn còn giữ một tia hy vọng mong manh. Nàng nghĩ Diệp Thanh chắc sẽ không điên cuồng đến mức đó, nếu làm chuyện như vậy, hẳn sẽ không để muội muội mình nhìn thấy chứ?

 

Giang Cẩm Hoa hơi hoảng hốt hỏi: "Dạng Dạng, muội ngoan ngoãn nói cho tỷ biết, rốt cuộc muội đã thấy gì có được không?"

 

Tiểu bảo bối ngoan ngoãn gật đầu với nàng, giọng nói mềm mềm ngọt ngào: "Chính là... chính là tỷ Diệp vừa rồi cắn tỷ một cái, sau đó tỷ còn nắm chặt tay tỷ Diệp không chịu buông, lấy mặt cọ cọ vào tay tỷ ấy, giống như đang làm nũng với tỷ Diệp vậy."

 

Tiểu bảo bối đưa tay gãi gãi hai búi tóc nhỏ của mình, nghi hoặc hỏi: "Tỷ ơi, tại sao tỷ Diệp lại cắn tỷ thế ạ?"

 

Trong đầu Giang Cẩm Hoa như rối tung lên, tia hy vọng cuối cùng trong lòng cũng hoàn toàn tan vỡ.

 

Nàng cắn chặt môi đến mức sắp bật máu - tên khốn Diệp Thanh còn đáng sợ hơn nàng tưởng, đã làm chuyện như vậy với nàng cũng đành, nhưng sao lại còn làm ngay trước mặt Dạng Dạng chứ? (Editor: hiểu lầm đi, hiểu lầm đi x5)

Bình Luận (0)
Comment