Thượng Hải, nhà họ Dương.
Dương Tố Vân tan sở về nhà, phát hiện hộp thư dưới lầu nhà mình có thư, nhìn kĩ thì là Tô Mạt gửi nên lập tức mang lên lầu.
Sau khi mở ra đọc xong, trong lòng Dương Tố Vân thật sự rối rắm.
Không ngờ người kiêu ngạo như Tô Mạt lại kết hôn ở nông thôn, sau này chỉ sợ đều phải chịu khổ ở nông thôn.
Bởi vì Tô Đình Khiêm và cha Dương Sĩ Ân cô ta có quan hệ tốt, Dương Tố Vân và Tô Mạt từ nhỏ chơi cùng nhau, coi như là bạn thân rất tốt.
Lúc nhỏ, quan hệ của hai người thật sự rất tốt, có thể mặc chung một cái quần. Thế mà không biết từ lúc nào, Dương Tố Vân phát hiện mình lại bắt đầu ghen tị với Tô Mạt.
Tô Mạt xinh đẹp, gia cảnh tốt, mặc đồ tinh xảo, từ nhỏ đến lớn đều là tiêu điểm chú ý của người khác. Cô ta ở bên cạnh Tô Mạt chỉ là một chiếc lá xanh làm nền, thậm chí có người cười nhạo cô ta, nói cô ta đi theo Tô Mạt giống như tiểu thư đi theo nha hoàn.
Rõ ràng nhà cô ta cũng không tệ, cha là giáo sư đại học, mẹ cũng có công việc. Thế nhưng so với nhà Tô Mạt, nhà cô ta lập tức nghèo mạt đến mức buồn cười.
Nhà Tô Mạt ba người ở nhà ba tầng, nhà cô ta bốn người chen chúc trong căn hộ ba phòng ngủ. Phòng của một mình Tô Mạt còn lớn hơn một nửa nhà cô ta.
Đồ đạc trong căn nhà đó, nếu không phải đến nhà Tô Mạt, sợ rằng cả đời cô ta cũng không có cơ hội được chiêm ngưỡng.
Ngay cả quần áo Tô Mạt tiện tay tặng cô ta cũng đều là đồ mà cô ta tích cóp tiền tiêu vặt mấy năm trời ở cửa hàng Hữu Nghị cũng không mua nổi.
Mỗi tháng Tô Mạt đều có tiền tiêu vặt tiêu không hết, còn cô ta, mỗi tháng chỉ có năm tệ, mẹ cô ta còn cảm thấy cô ta tiêu xài hoang phí.
Rõ ràng đều là người như nhau, sao khoảng cách lại có thể lớn như vậy?
Dần dần tâm lý của cô ta mất cân bằng. Cô ta cũng luôn cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, để cho bản thân không bị thế giới bên ngoài ảnh hưởng, thế nhưng dường như không có tác dụng gì.
Cô ta phát hiện mỗi lần Tô Mạt gặp chuyện xui xẻo, tâm trạng của cô ta ngày hôm đó sẽ đặc biệt thoải mái.
Lúc đầu cô ta cũng cảm thấy bản thân như vậy rất hèn hạ, thậm chí có lúc không dám đối mặt với Tô Mạt.
Thế nhưng sau đó lại nghĩ, mọi thứ của Tô Mạt đều tốt đẹp, cô chỉ len lén hả hê một chút trong lòng thôi, cũng không làm gì tổn thương Tô Mạt, tại sao lại không thể?
Cô ta coi như đã cao thượng hơn những tên tiểu nhân đ.â.m d.a.o sau lưng rồi.
Nghĩ như vậy, Dương Tố Vân lập tức mặc kệ.
Thật ra nhà Tô Mạt gặp chuyện, trong lòng cô ta rất vui.
Công chúa cao cao tại thượng cuối cùng cũng rơi xuống trần gian, giống những người như bọn họ.
Không, phải nói còn không bằng những người như bọn họ. Dù sao bọn họ làm công việc đàng hoàng ở thành phố, công chúa lại trồng trọt ở nông thôn.
Bây giờ còn gả cho một tên nhà quê chân đất, cả đời này sợ rằng khó mà trở về thành phố.
Trong lòng Dương Tố Vân dâng lên một cảm giác cao cao tại thượng kỳ lạ, từ nay về sau nên đến lượt Tô Mạt ngưỡng mộ cô ta.
Dương Sĩ Ân vừa bước vào cửa đã thấy con gái ngồi trên ghế ở phòng khách, trên tay cầm một bức thư, biểu cảm trên mặt còn hơi vặn vẹo.
“Tố Vân, sao con lại như vậy, ai viết thư?” Dương Sĩ Ân mở miệng hỏi.
Dương Tố Vân hoàn hồn, vội vàng điều chỉnh biểu cảm: “Cha, cha về rồi? Thư Tô Mạt viết, cô ấy kết hôn ở nông thôn rồi.”
“Cái gì? Kết hôn rồi? Gả cho ai?” Dương Sĩ Ân giật nảy mình.
“Cô ấy không nói. Chỉ nói cô ấy sống rất tốt, bảo chúng ta đừng lo lắng cho cô ấy.” Dương Tố Vân đưa thư cho Dương Sĩ Ân.
Dương Sĩ Ân nhận lấy, đọc sơ qua mấy dòng chữ rải rác. Sau đó bình tĩnh tiến vào phòng.
Dương Tố Vân hơi khó hiểu, sau đó nghĩ lại, quan hệ cha cô ta và chú Tô khá tốt, thấy con gái của bạn thân gả cho một tên nhà quê chân đất thì đương nhiên sẽ không vui.
Dương Tố Vân đứng dậy, lặng lẽ đi vào bếp nấu cơm.
Ngày hôm sau, đúng vào ngày trường học phát lương, Dương Sĩ Ân nhận lương, lại thêm mấy tệ, góp đủ 100 tệ rồi gửi cho Tô Mạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-105.html.]
Buổi tối, mẹ Dương Chu Thu Anh thấy chồng mãi không đưa lương thì mở miệng hỏi: “Lão Dương, không phải hôm nay các anh được phát tiền lương à?”
“Phải.” Dương Sĩ Ân nói.
“Vậy tiền đâu?”
“Anh gửi cho Tiểu Mạt rồi.”
Chu Thu Anh lập tức đứng dậy, không dám tin hỏi: “Anh gửi hết rồi?”
Dương Sĩ Ân gật đầu nói: “Anh gửi 100 tệ.”
Chu Thu Anh rất muốn tát Dương Sĩ Ân một phát, nhưng vẫn đè thấp giọng nói:
“Não anh bị úng nước à? Anh gửi hết tiền cho con bé, tháng sau nhà chúng ta sống thế nào? Còn mẹ già ở quê của anh nữa, còn gửi tiền nữa không? Em biết anh và Tô Đình Khiêm quan hệ tốt, nhưng cũng không cần gửi hết tiền cho con bé, gửi 20 tệ là đã là quá lắm rồi.”
“Tiểu Mạt kết hôn ở nông thôn rồi.” Giọng Dương Sĩ Ân rầu rĩ.
“Cái gì? Nghe ai nói?” Tối qua Chu Thu Anh trực đêm, cũng không biết chuyện này.
“Tiểu Mạt viết thư cho Tố Vân.”
Chu Thu Anh im lặng, nhưng một lúc sau vẫn nói: “Cho dù là tiền mừng, cho 50 tệ cũng là rất nhiều rồi, không cần cho 100 tệ.”
Dương Sĩ Ân không nói nữa, qua rất lâu, Chu Thu Anh cũng nằm xuống sắp ngủ rồi, Dương Sĩ Ân mới lại mở miệng.
“Đình Khiêm là do anh tố cáo.” Khoảng thời gian này, ông ta cũng sắp bị chuyện này tra tấn phát điên.
“Ồ.” Chu Thu Anh mơ màng, không phản ứng kịp, đợi đến lúc phản ứng lại, bà ta bỗng ngồi bật dậy, không dám tin hỏi: “Anh nói cái gì?”
“Anh nói Đình Khiêm là do anh tố cáo.”
“Em thấy não anh thật sự úng nước rồi, lại có thể làm ra loại chuyện này.” Chu Thu Anh khó mà tin được, người gối đầu kề má với mình lại có thể làm ra chuyện tố cáo bạn thân.
“Anh không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, anh không muốn hại cậu ấy, anh chỉ muốn cho cậu ấy một bài học thôi.” Dương Sĩ Ân thật sự hối hận đến mức ruột gan đều xanh lè.
“Anh không muốn hại cậu ấy, anh tố cáo cậu ấy làm gì.” Chu Thu Anh suýt nữa thì bị tức chết.
“Anh chỉ muốn dọa cậu ấy một chút, cậu ấy luôn nói những lời như đúng mà là sai, anh nói mấy lần cậu ấy đều không sửa, anh nghĩ tố cáo một chút, để cho người của hội viên cách mạng đi dọa cậu ấy một chút, sau này cậu ấy sẽ không dám nữa, anh không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.” Dương Sĩ Ân thật sự hối hận đến mức ruột gan đều xanh lè.
Chu Thu Anh cũng không buồn ngủ nữa, đứng dậy đi qua đi lại trong phòng, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
“Sao bỗng nhiên anh lại nghĩ đến chuyện đi tố cáo cậu ấy?”
“Không phải lúc trò chuyện với lão Giang, vô tình nói ra một câu, lão Giang nói với anh...” Bỗng nhiên Dương Sĩ Ân ngừng lại.
“Đồ khốn nhà anh, anh bị người ta lợi dụng rồi, biết không?” Chu Thu Anh tức giận đến mức nói cả phương ngữ, thật sự muốn cạy đầu Dương Sĩ Ân ra xem thử, đầu óc ngu xuẩn như vậy, làm sao làm giáo sư đại học được?
“Chuyện anh đi tố cáo, lão Giang có biết không?”
Dương Sĩ Ân lắc đầu: “Không ai biết, lúc đó anh từ chối rồi. Chỉ là sau đó anh lại cảm thấy có tí đạo lý nên lén viết thư nặc danh.”
“Chuyện này anh nuốt vào bụng cho em, không được nói cho ai, biết không?”
“Nếu như để Tô Đình Đức biết là anh tố cáo em trai anh ta, anh ta có thể xử lý c.h.ế.t cả nhà chúng ta.” Chu Thu Anh nghiến răng.
Nhà họ Tô trước đây huy hoàng ở Thượng Hải như thế nào, những mối quan hệ kinh doanh đó không phải là nói suông. Lúc Tô Trọng Lê qua đời, lãnh đạo đến hai tay cũng đếm không xuể, huống hồ còn rất nhiều người dân từng chịu ơn nhà họ Tô.
Mấy năm thiên tai đó, bao nhiêu người đều nhờ lương thực của nhà họ Tô mà sống sót.
Nếu như tin tức Dương Sĩ Ân tố cáo truyền ra ngoài, chỉ sợ không cần Tô Đình Đức ra tay, mỗi người trong những người dân đó nhổ một ngụm nước bọt thôi cũng có thể nhấn chìm c.h.ế.t cả nhà bọn họ.
Dương Sĩ Ân cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc, vội vàng gật đầu: “Anh không nói với ai, chỉ nói với em.”
Chu Thu Anh im lặng, lại đi qua đi lại trong phòng ít nhất nửa tiếng mới nói: “Ngày mai em đi mua cho Tiểu Mạt chút đồ gửi qua, sau này cũng thỉnh thoảng gửi chút đồ qua, phải để con bé nhớ đến lòng tốt của chúng ta.”
Vị trí của Tô Đình Đức còn vững chắc, nhất định sẽ không bỏ mặc đứa cháu gái duy nhất đó, bọn họ bên này tỏ ra tốt đẹp một chút, để Tô Mạt ghi nhớ lòng tốt của bọn họ, chắc hẳn Tô Đình Đức sẽ không nghi ngờ đến bọn họ.