Được Canh Trường Thanh nhắc nhở, Tô Mạt ở nhà không ra ngoài liên tục vài tuần lễ, cô không làm giày vải thì viết bản thảo, thỉnh thoảng dời rau cải.
Chủ yếu là thời tiết lạnh, mặt trời không xuất hiện nên cô không dám xốc rơm rạ đang đắp lên.
Cô gom rau xà lách, bắp cải và rau hẹ lại, để một nửa cho Lý Nguyệt Nga, phần còn lại cô bỏ vào căn phòng phía Tây.
Nhiệt độ hiện tại chính là tủ lạnh thiên nhiên. Cô lấy rơm rạ đã phơi khô phân ra để lót lên, để ra ngoài mười ngày nửa tháng thì sẽ không hư.
Trong đất vẫn còn su hào bắp cải, cô cũng chuẩn bị thu hoạch vào những ngày tiếp theo.
Hôm nay, Tô Mạt đi đun nóng giường rồi ngồi trên giường viết bản thảo, trong loa phát thanh đại đội lại bắt đầu phổ biến người đi nhận thư. Bỗng nhiên, Tô Mạt nghe thấy tên của mình thì không khỏi sững sờ.
Chẳng lẽ Lục Trường Chinh lại viết thư cho cô rồi? Nhưng mà hôm kia cô mới nhận được thư của anh, cô còn chưa gửi thư hồi âm nữa.
Mặc dù nghi hoặc, nhưng Tô Mạt vẫn mặc chiếc áo khoác dày vào rồi vội vàng đi tới bộ đại đội.
Khi cô đi ngang qua nhà họ Lục thì phát hiện Lục Bá Minh lại đi ra ngoài, Tô Mạt vừa vui vẻ vừa kinh ngạc, vội vàng chạy tới dìu ông: “Ông nội, trời lạnh mà sao ông lại đi ra ngoài?”
Sau khi phơi khô sâm núi hoang dã, cô cắt một khúc sâm ngắn giữ lại để mang tới chuồng bò, phần còn lại thì đưa cho Lý Nguyệt Nga.
Lục Bá Minh khoát tay: “Ông không cần cháu đỡ, không có gì đáng ngại. Ông làm ổ trong phòng hơn nửa năm đến mức sắp mốc meo nên đi ra ngoài, cháu mau đi nhận thư đi.”
Vừa rồi ông cũng đã thấy nghe loa phát thanh, ông đoán rằng đây là bức thư của Trường Chinh viết. Sau khi ông khỏe hơn thì đã viết một bức thư cho Lục Trường Chinh, nói với anh về chuyện Tô Mạt tìm được sâm núi hoang dã rồi cứu mạng ông.
Tô Mạt thấy tình trạng cơ thể của Lục Bá Minh quả thật không tệ, cô buông lỏng tay đi tới bộ đại đội.
Đi đến bộ đại đội, Tô Mạt phát hiện cô không chỉ có hai bức thư mà còn có một tờ phiếu chuyển tiền, hơn nữa là một trăm tệ.
Tô Mạt thấy chỗ người chuyển tiền ghi ba chữ “Dương Sĩ Ân” thì có vẻ mặt của ông cụ ngồi tàu điện ngầm nhìn điện thoại.
Đây là ý gì? Chẳng lẽ là tiền đền bù? Hại nhà họ Tô thành như thế mà chỉ có một trăm tệ?
Hai bức thư, một bức là do Lục Trường Chinh viết, một bức là của tòa soạn của tỉnh Hắc Giang gửi tới. Nhưng vì bị ảnh hưởng bởi tiền Dương Sĩ Ân gửi tới, ngay cả việc nhận thư hồi âm của toà báo mà Tô Mạt không cảm thấy vui vẻ được bao nhiêu.
Tô Mạt cuộn đồ lại nhét vào trong túi rồi vội vàng trở về.
Người đưa thư cực kỳ hâm mộ nhìn theo bóng lưng vội vàng rời đi của Tô Mạt.
Bí thư Lục có được đứa con dâu này thì thật đáng quý, anh ta nhớ dường như mười ngày trước cô mới nhận được hai tấm phiếu chuyển tiền, bây giờ lại nhận được phiếu chuyển tiền số lượng lớn, cô đúng là quả trứng vàng đẻ ra tiền.
Sau khi về nhà, Tô Mạt mở hai bức thư ra.
Lục Trường Chinh viết thư cảm ơn cô đã tìm ra sâm núi hoang dã cứu mạng cho Lục Bá Minh, nét chữ cứng cáp đủ để thấy sự kích động Lục Trường Chinh. Tô Mạt tính thời gian, chắc hẳn có người gửi thư nói cho Lục Trường Chinh biết chuyện này trước cô.
Bên trong bức thư của tòa soạn Hắc Giang có một bài viết đã công chứng, còn có một phiếu nhận báo tỉnh trong năm kỳ, cùng với phiếu một cân đường đỏ và phiếu hai thước vải.
Cô đưa phiếu nhận bảo tỉnh cho bưu cục là được. Sau khi bưu cục thu phiếu thì sẽ liên tục gửi báo tỉnh cho cô năm kỳ. Bởi vì nguyên nhân đặc thù, hiện tại báo tỉnh đã không còn xuất bản mỗi ngày mà khoản ba ngày mới có báo, với năm kỳ báo thì có thể biết tin tức hơn nửa tháng.
Tô Mạt cảm thấy như vậy cũng được, mặc dù không có tiền, nhưng có một ít phiếu, nếu viết bản thảo có thể thường xuyên áp dụng phiếu thì sau này cô sẽ được đọc báo miễn phí.
Tô Mạt mở hết hai bức thư rồi lấy phiếu chuyển tiền ra xem, sau đó cười nhạo một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-106.html.]
Cô không thèm quan tâm Dương Sĩ Ân có ý gì, chỉ cần ông ta dám gửi thì cô dám nhận, ai mà ngại có thêm tiền chứ?
Cô cầm số tiền này mua đồ cho chuồng bò của cha mẹ, nó không thơm sao?
Nhưng cô nghĩ dựa vào chút tiền ấy, cho dù chuộc tội thì không có khả năng. Nên cô nhớ kỹ mối thù này, sớm muộn sẽ có lúc cô khiến nhà họ Dương trả giá thật đắt.
**
Phòng học công xã.
Canh Trường Thanh, Lý Hồng Quân và mấy người đội dân quân đang ngồi vây quanh bàn làm việc với vẻ mặt nghiêm nghị.
Canh Trường Thanh tăng cường đội dân quân tuần tra núi, phần lớn mục đích là vì tìm xem có còn tên tay sai nào đang lẩn trốn không. Không nghĩ tới, bọn họ không những phát hiện ra tay sai mà còn thật sự điều tra ra không ít thứ.
Có đại đội dân quân khi đang tuần tra trong núi sâu phát hiện một hang động, bên trong không chỉ có dấu vết có người từng sinh sống, mà còn có không ít vật tư và lương thực, còn có một radio. Xem xét từ các dấu vết thì thời gian bọn họ sinh sống trong đó không ngắn, đồng thời gần đây còn sử dụng những món đồ đó.
Chuyện này rất nghiêm trọng, lúc đó đội quân quân đó lập tức phái hai người đi đến công xã báo án, những người khác thì ở lại nơi đó ẩn nấp canh giữ.
Bây giờ, chỗ đó đã bị công an tiếp nhận, chắc hẳn bộ đội cũng sẽ nhanh chóng phái người tới.
Mặc dù chuyện này có vẻ chẳng là gì với bọn họ, nhưng lại có vấn đề rất lớn, ở công xã bọn họ mà lại cất giấu hang ổ của đặc vụ địch, chứng minh kẻ đó đang ở công xã bọn họ, ngày nào chưa bắt được người thì ngày đó vẫn không thể yên tâm, mạng sống của nhân dân đang gặp nguy hiểm.
Có thể đặc vụ của địch đã hoàn toàn mất trí, lỡ như tên đó có thuốc nổ thì sẽ có thêm bao nhiêu người chết?
Nhưng bây giờ không có manh mối nên bọn họ không dám đánh rắn động cỏ. Canh Trường Thanh hạ lệnh cấm khẩu với bọn họ, để bọn họ không thể tiết lộ bất cứ tin tức nào, miễn gây phiền phức cho đồng chí công an và đồng chí quân giải phóng.
Mọi người đều hiểu mức độ nghiêm trọng của sự việc, bọn họ rối rít bày tỏ mình sẽ không tiết lộ một nửa chữ.
Tan họp, Canh Trường Thanh quay về văn phòng, anh ta híp mắt dựa vào ghế, chỉ cảm thấy mệt mỏi, đúng là vừa việc này chưa xong thì việc khác lại tới.
Bỗng nhiên, chuông điện thoại reo lên, Canh Trường Thanh nhận điện thoại, đúng là lãnh đạo của anh ta.
“Trường Thanh, có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao cậu còn phải suy nghĩ thêm?” Vị lãnh đạo hỏi thẳng vào vấn đề.
Canh Trường Thanh thở dài: “Thưa lãnh đạo, bên tôi xảy ra vài chuyện, có thể tạm thời tôi không thể rời khỏi đây, tôi vẫn nên tiếp tục làm việc tại vị trí này.”
Sau khi Canh Trường Thanh tới nơi này, anh ta đã tạo ra nhiều thành tích, năm nay bí thư huyện Thanh Khê phải bị điều đi, phó bí thư được tăng một cấp thành bí thư, vị trí phó bí thư bị trống, đảng uỷ sau khi thảo luận với nhau thì chuẩn bị để Canh Trường Thanh nhận chức phó bí thư huyện.
Thế nhưng Canh Trường Thanh không đồng ý ngay lập tức, mà tỏ vẻ muốn suy nghĩ thêm.
Chủ yếu là thời buổi hiện tại đang rối loạn, anh ta sợ rằng khi anh ta rời khỏi công xã Hồng Kỳ thì không thể bảo vệ cả nhà Tô Mạt.
“Cơ hội này rất hiếm có, về việc được đề cử như vậy thì có thể phải chờ vài năm.”
“Chờ vài năm thì cứ chờ, dù sao tôi cũng phải hoàn thành chuyện của tôi.” Canh Trường Thanh không để ý lắm, đúng lúc có chuyện về đặc vụ của địch, anh ta có sẵn cái cớ để dùng.
Vị lãnh đạo già trầm mặc một hồi, cuối cùng nói: “Vị trí này tôi giữ lại cho cậu nhiều nhất là hai năm. Chuyện to đến mức nào thì trong vòng hai năm cậu cũng phải xử lý tốt cho ông đây, đến lúc đó đi làm phó bí thư huyện.”
Nói xong, vị lãnh đạo già cúp máy.
Canh Trường Thanh nghe tiếng tút tút từ trong ống nghe, nhếch miệng nở nụ cười ấm áp.
Cả đời này, có hai người anh ta muốn báo đáp nhất, một người là Tô Trọng Lê đã dạy dỗ anh ta lớn lên, một người là lãnh đạo chân thành bồi dưỡng cho anh ta.