Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 107

Buổi chiều, Mã Tiểu Quyên đến tìm Tô Mạt, mời cô đi tới phòng tắm công cộng.

“Tô Mạt, nghe nói công xã mới khai trương phòng tắm mới, nhân dịp bây giờ ít người lại sạch sẽ, chúng ta đi tắm đi.” Mã Tiểu Quyên vừa tiến vào đã ồn ào: “Ôi chao, sao nhà của cậu ấm áp thế?”

“Tớ đốt tường lửa.” Tô Mạt nói.

“Tuyết chưa rơi mà cậu đã đốt tường lửa? Mùa đông ở đây rất dài, phải tới cuối tháng ba đầu tháng tư mới có tuyết rơi, cậu đừng để đến lúc không có củi để đốt lửa.”

Tô Mạt cong môi: “Tớ là người phương Nam nên sợ lạnh.”

Chủ yếu là củi nhiều, nhà kho có phần lớn củi chất thành đống, không gian của cô còn rất rộng, nên tại sao cô lại không để mình thoải mái một chút chứ.

“Cũng như thế. Năm nay chúng tớ đốn được không ít củi, nếu cậu không cóđủ củi, thì đến lúc đó tớ sẽ cho cậu mượn.” Mã Tiểu Quyên cũng đã dần dần thích ứng với cuộc sống ở nơi này, cho nên khi đốn củi cô ta thật sự không lười biếng.

“Đúng rồi, cậu có đi tới phòng tắm công cộng không?”

“Đi, cậu đợi tớ một lát, tớ dọn dẹp chút.”

Bây giờ thời tiết trở lạnh, ở nhà tắm rửa đúng là không tiện, đúng lúc cô chưa từng đi tới phòng tắm công cộng, vậy thì đi xem thử.

Tô Mạt thu dọn bản thảo đã viết trong khoảng thời gian này, sau đó phân chia từng bức thư gửi cho từng tòa soạn, thậm chí cô còn gửi cho một tạp chí, cô có cảm giác như đang quăng lưới.

Cô cầm bức thư muốn gửi lên, lại cầm phiếu nhận báo và phiếu chuyển tiền lên, cô lấy khăn tắm xà phòng và thau giặt quần áo rồi chuẩn bị xuất phát.

Mã Tiểu Quyên thấy Tô Mạt cầm nhiều bản thảo như vậy thì hơi hâm mộ: “Tô Mạt, cậu đây là chuẩn bị đi gửi bản thảo sao? Bây giờ cậu đã nổi tiếng ở đại đội rồi.”

Tô Mạt cảm thấy buồn cười: “Sao lại nổi tiếng?”

“Cậu là người phụ nữ tài giỏi có tiền, bản thân cậu có thể tự kiếm tiền, nhà mẹ đẻ còn gửi tiền cho cậu. Mọi người đều nói Lục Trường Chinh cưới được cậu, sợ là phần mộ tổ tiên của anh ấy sẽ tỏa ra khói xanh.”

“Khoa trương như vậy?” Tô Mạt cười thành tiếng.”Muốn nói tới việc nhà mẹ đẻ cho tiền thì nhà cậu cũng cho cậu không ít.”

Cô nhớ hai ngày trước khi đi lấy thư thì Mã Tiểu Quyên cũng nhận được ba mươi tệ tiền chuyển tới.

“Ha ha ha, tớ cũng vậy. Hiện tại hai người chúng ta cũng coi như là người nổi tiếng trong đại đội, không ít thím có thái độ cực kỳ tốt với tớ, không tới ngày thu hoạch thì không chào đón.”

Đôi mắt Tô Mạt lấp lóe, cô nghĩ đến những chuyện bẩn thỉu mà cô đã thấy trên sách, nửa đùa nửa thật nhắc nhở: “Vậy cậu phải chú ý một chút, nếu có người gọi cậu tới nhà người ta thì tuyệt đối đừng đi, coi chừng có người âm mưu chiếm đoạt tài sản.”

Khó tránh có người tham của nên có suy nghĩ ác độc, nghĩ đến việc cái gạo nấu thành cơm, chắc hẳn cả một đời của Mã Tiểu Quyên sẽ bị hủy hoại.

Mã Tiểu Quyên khoát tay: “Yên tâm, tớ biết, tớ không ngu.”

Hai người dùng chiếc xe của Tô Mạt, Mã Tiểu Quyên chở Tô Mạt.

Hôm nay trời có gió lạnh, hai người co người lại như chim cút, run rẩy đi tới công xã.

Hai người gửi thư cho bưu cục trước rồi đi nhận tiền.

Tô Mạt đưa phiếu nhận báo tỉnh cho nhân viên bưu cục, điền địa chỉ, đối phương tỏ vẻ kỳ tiếp theo sẽ bố trí người đưa báo cho cô.

Mã Tiểu Quyên thấy Tô Mạt nhận một trăm tệ thì tặc lưỡi: “Nhà cậu đúng là rất thương cậu, chuyển cho cậu nhiều tiền như vậy.”

“Đây không phải là tiền của người nhà tớ, là từ một người bạn của cha tớ nợ tiền nhà tớ nên trả tiền cho tớ.” Tô Mạt thản nhiên nói.

“Ồ! Cái cớ đòi nợ này rất hay, con gái về quê nên cần tiền tiêu.” Mã Tiểu Quyên đã tự tưởng tượng.

Đi ra khỏi bưu cục, hai người lập tức đi tới phòng tắm công cộng, thật sự là trên đường đi gió thổi quá lạnh, hai người cần phải được ủ ấm bằng nước nóng gấp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-107.html.]

Phòng tắm công cộng ở công xã cũng là sản nghiệp tập thể của công xã, chỉ mở vào mùa đông, xã viên đi tắm là không cần phiếu, tốn hai hào một lần tắm.

Phòng tắm công cộng cực kỳ đơn giản, không có các kiểu hậu thế như thế có tắm vòi sen, chà lưng và làm móng chân như đời sau, trong phòng tắm chia ra hai phòng nam nữ, trong đó có bể lớn chứa đầy nước nóng, bên cạnh có tủ gỗ để bỏ đồ vào.

Hai người đưa tiền, bởi vì trên người bọn họ đều có không ít tiền nên đều thuê ngăn tủ có chìa khóa tốn một hào.

Trong đại sảnh còn có đậu phộng, hạt dẻ và hạt thông được xếp gọn gàng trên dĩa nhỏ, chúng nó được bán với số lượng ít, một hào một phần.

Mã Tiểu Quyên thấy đậu phộng khá ngon nên mua một phần, cô ta chờ đến khi tắm thì sẽ ăn. Tô Mạt không có thói quen ăn uống khi tắm rửa nên không mua.

Hai người mang đồ vào nhà tắm, trong đó không có nhiều người, ước tính chưa tới mười người, bọn họ đều tách ra ngâm tại các góc trong bể tắm.

Bên trong phòng tắm ấm áp dễ chịu, Mã Tiểu Quyên đi đến ngăn tủ, nhanh chóng cởi sạch quần áo trên người rồi nhét chúng vào trong ngăn tủ, khóa lại, cầm khăn và xà phòng đi ngâm bể tắm.

Cô ta thấy Tô Mạt còn đứng yên không cởi quần áo thì che miệng cười trộm: “Cậu đừng ngại, tất cả mọi người đều giống nhau. Nếu cậu xấu hổ thì lát nữa lấy khăn tắm che lại, đợi đến khi xuống nước thì không có ai nhìn cậu đâu.”

Tô Mạt thấy Mã Tiểu Quyên đã xuống nước, cô tự xây dựng tư tưởng cho mình xong thì cắn răng, nhanh chóng cởi quần áo, khóa tủ lại. Sau đó che ngực, cầm khăn tắm che ở phía dưới rồi đi vào trong bể tắm.

Kết quả khi cô quay người lại, phát hiện tất cả mọi người đều dùng ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm cô, khiến cô thẹn thùng lập tức ngồi xuống.

Một chị cười thành tiếng: “Em gái à, đừng thẹn thùng. Thím đang nhìn cơ thể trắng nõn trắng nõn nà, hiếm có của em.”

Bản thân Tô Mạt đã có làn da trắng, cộng thêm việc mỗi ngày cô còn được bảo dưỡng bằng dị năng, làn da cô thật sự là nhẵn nhụi trắng nõn nà không có tì vết, nói da cô như mỡ đông lạnh cũng không đủ.

Bình thường cô mặc quần áo nên không thể thấy rõ, bây giờ cô cởi sạch sành sanh nhưng cô thật sự trắng phát sáng. Trước một đám người có làn da thô ráp cháy nắng thì cô như đèn pha, thu hút ánh nhìn của người ta.

Tô Mạt lúng túng mỉm cười, sau đó đứng dậy quấn khăn rồi nhanh chóng ngồi xuống nước.

Người chị đó lại mỉm cười, di chuyển tới: “Em gái là thanh niên trí thức tới từ phương Nam à?”

Tô Mạt gật đầu.

“Thảo nào. Nếu người phương Bắc bọn chị có cơ thể như em, vậy thì sẽ ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c mà đi, đây chính là thứ mà người khác muốn mà không được.”

Tô Mạt mỉm cười xấu hổ mà không thất lễ, Nam Bắc khác nhau nên cô không tiện đánh giá.

Cho dù là nguyên chủ hay là cô thì đều là người phương Nam. Cởi truồng trước mặt người khác thì vẫn cần dũng khí, trong lòng cô vẫn không vượt qua được ải đó.

“Em đã lập gia đình chưa?” Chị gái đó lại hỏi.

“Dạ rồi.” Tô Mạt gật đầu, không muốn nói nhiều với người lạ.

“Em mới kết hôn không lâu đúng không? Người đàn ông của em đúng là rất có phúc.” Chị gái cười nói. Chỉ có cô dâu nhỏ mới thẹn thùng như vậy, với cô gái có là da trắng như vậy, cô ấy thấy cũng muốn sờ mó, huống chi là đàn ông.

Tô Mạt mỉm cười xấu hổ, cô di chuyển với Mã Tiểu Quyên sang một bên khác. Cũng may chị gái đó coi như thức thời, không có đi theo.

“Tô Mạt, da cậu đẹp quá, sờ vào rất trơn nhẵn.” Mã Tiểu Quyên đưa tay sờ một cái, ban đầu cô ta còn định chà lưng giúp Tô Mạt, bây giờ nhìn thấy làn da non mềm như thế thì không dám.

Tô Mạt mỉm cười ha ha, cô thật sự thất sách, sớm biết như vậy cô đã không đến phòng tắm công cộng.

Tô Mạt lấy xà phòng cho mình rồi bắt đầu tắm rửa.

Cô tắm chưa được bao lâu thì lại có vài người tiến vào, Tô Mạt ngẩng đầu liếc một cái, vậy mà nhìn thấy Lục Tiểu Lan và Lý Nguyệt Nga.

Đôi mắt của Tô Mạt sắp trợn bay ra ngoài.

Bàn về việc ở truồng gặp mẹ chồng và em chồng sẽ có cảm giác gì?

Cô không hiểu, đang trực tuyến mong được giải đáp.

Bình Luận (0)
Comment