Ban đầu Lý Nguyệt Nga còn chưa nhìn thấy Tô Mạt, thím Xuân Phượng đi cùng bà ấy nhìn thấy, nên nhắc nhở bà ấy.
Lý Nguyệt Nga quay đầu nhìn lại, thấy Tô Mạt và Mã Tiểu Quyên đi cùng nhau, khỏa thân cả người, ngồi xổm trong hồ hết sức dè dặt.
Lý Nguyệt Nga bật cười, nói với Lục Tiểu Lan: “Con mau đến chỗ chị dâu ba con đi. Che chắn cho con bé, nhìn con bé khiếp sợ kìa.”
Bà ấy cũng nghe nói, ở phương nam mẹ con không có tắm chung. Chắc đây là lần đầu tiên Tiểu Mạt gặp tình huống này, cả người cũng sắp co lại thành một nhúm.
Lục Tiểu Lan nhanh nhẹn cởi quần áo, xếp lên cái giá bên cạnh, cầm khăn lông đi tới bên Tô Mạt rồi xuống hồ.
“Chị dâu ba, chị đến đây bao lâu rồi?” Lục Tiểu Lan cười hỏi.
“Bọn chị cũng vừa tới không bao lâu, hôm nay em không đi làm à? Sao trên đường tới không thấy mẹ?”
“Làm chứ, hai ngày nữa mới được nghỉ. Mẹ muốn đi tắm, nên em cũng đi theo tắm chung.”
“Buổi sáng mẹ đã tới, có người giới thiệu đối tượng cho con gái thím Xuân Phượng, nên thím Xuân Phượng mời mẹ cùng đến xem.”
Có người giới thiệu đối tượng, cha mẹ nhà gái cũng chú trọng, sẽ tới nhà trai thăm dò tình huống trước. Cảm thấy điều kiện tạm được, mới để con gái đi xem mắt người ta, nếu không có vấn đề gì lớn, về cơ bản hôn sự đã được quyết định.
Lục Tiểu Lan vắt khăn lông rồi quấn trên tay, nói với Tô Mạt: “Nào, chị dâu ba, để em kỳ lưng cho chị.”
Tô Mạt khẽ ho: “Vừa rồi chị đã tắm rồi.”
Lục Tiểu Lan nở nụ cười: “Tắm sao sạch được, phải kỳ cọ nữa. Chị dựa vào hồ đi, em kỳ cọ cho chị.”
Tô Mạt xấu hổ cười cười, quay lưng đi.
Lục Tiểu Lan hé miệng cười trộm, chị dâu ba trông có vẻ gầy nhưng thật ra điện nước đầy đủ, trông đã đầy đặn hơn lúc nằm viện rất nhiều.
Lục Tiểu Lan dùng sức kỳ cọ một hồi, sau lưng Tô Mạt đã đỏ ửng, cũng không thấy kỳ cọ được gì.
“Được rồi, vô cùng sạch sẽ, không có một chút bẩn nào. Nào, chị dâu ba, đến lúc chị kỳ cọ cho em rồi.” Lục Tiểu Lan gặt khăn lông đưa cho Tô Mạt, sau đó xoay người nằm sấp.
Tô Mạt học theo dáng vẻ của những người khác, cố gắng chà lưng cho Lục Tiểu Lan, thật sự chà ra hết đợt này đến đợt khác.
Tô Mạt: (ノ ○ Д ○)ノ
Lục Tiểu Lan đang hưởng thụ, thấy Mã Tiểu Quyên nhìn với vẻ mong đợi thì hỏi: “Thanh niên trí thức Mã, muốn tôi kỳ cọ cho cô không?”
Vừa rồi cô ấy nghe Lý Nguyệt Nga nói, người bên cạnh chị dâu ba họ Mã, cùng nhóm thanh niên trí thức xuống nông thôn với chị dâu ba.
Mã Tiểu Quyên nghe vậy, vội vàng đưa khăn mặt qua: “Vậy thì cảm ơn cô.”
Lục Tiểu Lan xoay người, lại bắt đầu kỳ cọ cho Mã Tiểu Quyên.
Lý Nguyệt Nga biết Tô Mạt xấu hổ, sau khi chào cô thì cùng thím Xuân Phượng ngâm mình ở cách xa đó.
Thím Xuân Phượng nhìn từ xa, cảm thấy buồn cười, nháy mắt với Lý Nguyệt Nga.
Lý Nguyệt Nga chọt bà ấy một cái: “Cái bà già này, Tiểu Mạt dễ xấu hổ, bà đừng cười con bé.”
“Tôi đâu có cười con bé, tôi còn chưa tới gần mà.” Thím Xuân Phượng liếc bà một cái: “Xem ra trong ba con dâu, bà thích đứa này nhất.”
“Ừ.” Lý Nguyệt Nga thoải mái thừa nhận: “Tiểu Mạt hiếu thảo.”
“Vợ thằng hai nhà bà cũng có chút bản lĩnh đấy, chỉ có mấy tháng đã chiếm được trái tim người mẹ chồng là bà.”
“Bà không hiểu, Tiểu Mạt chính là phúc tinh.” Lý Nguyệt Nga cũng không tiện nói.
“Bà không sợ hai con dâu kia sẽ so đo sao?”
“Muốn so đo thì so đo đi, có ai thực sự có thể công bằng đâu chứ. Tôi chính là như vậy, ai tốt thì tôi thương người đó nhiều hơn.” Lý Nguyệt Nga nói.
“Công nhận bà nhìn nhận rất rõ ràng.”
Thím Xuân Phượng thở dài, nhà nào cũng có nỗi khó xử riêng. Nếu nhà bà ấy cũng ở riêng thì tốt rồi, đỡ phải mâu thuẫn nhiều như vậy.
Hai vợ chồng già sống một mình, có khi còn thoải mái hơn.
Hơn một tiếng sau, mấy người cùng nhau rời đi.
Lý Nguyệt Nga và thím Xuân Phượng đi bộ tới đây, hai người đi rất nhanh, đi tới cũng chỉ chừng bốn mươi phút.
Lý Nguyệt Nga đuổi nhóm Tô Mạt đi về trước, thời tiết lạnh, bà ấy cũng không thích ngồi xe đạp hóng gió.
Bên kia, sau khi tổng bộ quân khu nhận được tin tức địa phương báo lên, lập tức mở hội nghị liên quan, cuối cùng quyết định để Lục Trường Chinh dẫn một đội trở về ẩn núp điều tra.
Lục Trường Chinh nhận được mệnh lệnh, vui vẻ không thôi, lập tức trở về thu dọn, xuất phát cùng mọi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-108.html.]
Tuy rằng chưa chắc có thể về nhà, nhưng có thể nhìn vợ từ xa cũng tốt.
Ngày hôm sau, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, bắt đầu có tuyết nhỏ.
Canh Trường Thanh đang rầu không biết tìm cớ gì để các đại đội đình chỉ tuần tra núi thì đã có cái cớ.
Lúc này sai người đi gọi đội trưởng đội dân quân của các đại đội tới, sau khi công nhận và khen ngợi họ một phen thì kêu dừng công việc tuần tra núi lại.
Sáng sớm Tô Mạt thức dậy thấy tuyết rơi, vội vàng hái củ cải và bắp cải còn sót lại ở vườn, tuy rằng còn hơi non, nhưng cũng ăn được.
Lý Nguyệt Nga cũng tới giúp đỡ, nhổ củ cải lên thấy là màu trắng thì rất ngạc nhiên.
“Tiểu Mạt, sao củ cải này lại là màu trắng thế?”
“Nghe nói là giống mới từ phía Nam tới, con mua về thử xem.” Tô Mạt lấy cớ.
Lúc này Lý Nguyệt Nga rửa một cây nếm thử.
“Được đó, rất giòn, còn ngọt, còn phát triển nhanh. Con mua ở xã cung ứng của huyện sao? Để mẹ cũng đi mua về trồng thử.”
“Lần trước con mua còn thừa rất nhiều, lát nữa con gói cho mẹ một túi.” Cũng không thể để bà ấy đến xã cung ứng hỏi thử, nếu không sẽ bị lộ.
Hai mẹ con bận rộn nửa buổi sáng, cất hết rau đi.
Tô Mạt vẫn chia một nửa cho Lý Nguyệt Nga, đang giúp bà ấy mang đồ ăn về thì đài phát thanh của đại đội lại bảo cô đi lấy bưu kiện.
Tô Mạt:...
Là ai gửi cho cô vậy? Nổi trội quá cũng không phải chuyện tốt.
Vừa phải, sẽ làm cho người ta hâm mộ. Còn quá nhiều sẽ khiến người ta ghen tị.
Sau khi mang đồ ăn đến nhà họ Lục, Tô Mạt vội vàng đến bộ đại đội để lấy bưu kiện.
Bưu kiện không tính là quá lớn, cho nên lúc nhân viên bưu điện tới đưa thư, thuận tiện giúp Tô Mạt mang tới.
Tô Mạt thấy lại là Dương Sĩ Ân gửi tới, cũng hết sức cạn lời.
Đây là đang chuẩn bị dùng đạn bọc đường, để ăn mòn ý chí chiến đấu cách mạng của cô sao?
Vậy e rằng không thể rồi!
Sau khi về đến nhà, Tô Mạt mở bưu kiện ra, bên trong có kem dưỡng da và dầu gội đầu mà nguyên chủ thích dùng, còn có một gói kẹo sữa thỏ trắng tiêu chuẩn của Thượng Hải và hai hộp thịt khô Mai Lâm.
Còn có một phong thư, là Chu Thu Anh viết.
Nói là biết tin cô lập gia đình ở nông thôn thì vô cùng sốc
Nói Dương Sĩ Ân và cha cô giống như anh em, cô cũng như một nửa con gái của bọn họ. 100 đồng kia là của hồi môn bọn họ cho cô, để cho cô mua chút đồ mình thích.
Nói bọn họ chính là người thân của cô, về sau có nhu cầu gì chỉ cần viết thư tới, bọn họ sẽ cố gắng nghĩ cách lấy cho cô.
Tô Mạt đọc mà buồn cười.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Chu Thu Anh là một người cực kỳ khôn khéo, hơn nữa tính toán rất chi li. Đột nhiên lại hào phóng với cô, chắc là đã biết chuyện Dương Sĩ Ân tố cáo.
Chu Thu Anh là người bản địa ở Thượng Hải, nên biết rõ sức ảnh hưởng của nhà họ Tô hơn cả Dương Sĩ Ân.
Với sự khôn khéo của bà ta, chắc chắn có thể đoán được, chỉ cần Tô Đình Đức không ngã xuống thì một khi bị điều tra được, bọn họ không thể chịu nỗi sự trả thù của nhà họ Tô.
Cho nên, họ đang chọn con đường dụ dỗ cô sao?
Lỡ như ngày nào đó mọi việc bại lộ, nhà họ Tô có thể nhìn thấy bọn họ quan tâm cô biết là bao, mà tha cho họ một lần?
Nghĩ rất tốt, kế sách cũng không tồi, đáng tiếc cô không có ý định phối hợp.
Tô Mạt nhếch môi mỉm cười, lấy giấy viết thư ra, cầm bút viết cho Tô Đình Đức một phong thư.
Trong thư ra sức khen ngợi nhà họ Dương. Nói lúc trước ở Thượng Hải, mười mấy năm không được ăn một viên kẹo của nhà họ Dương, kết quả sau khi cô xuống nông thôn, chú Dương lại gửi cho cô một khoản tiền lớn 100 đồng, dì Chu lại gửi cho cô một đống đồ. Còn nói sau này có cần gì thì viết thư, thật sự là hoạn nạn mới thấy chân tình v.v.
Chuyện lạ ắt hẳn có biến, tin rằng chỉ cần Tô Đình Đức không ngốc, là có thể nhận ra được sự khác thường của nhà họ Dương.
Viết xong cho bác cả, Tô Mạt lại bắt đầu hồi âm cho nhà họ Dương.
Đương nhiên trong thư cũng cảm ơn một tràng, nói cha có thể có được người bạn thế này, thật sự là tích đức mấy đời. Tiếp theo lại chuyển đề tài, nói mình ở nông thôn nên tin tức bị bế tắc, nếu có thể có radio, nghe chút tin tức thời sự thì tốt quá.
Cô nhớ rõ nguyên chủ từng tặng một chiếc radio cho Dương Tố Vân, mặc kệ bọn họ mua cái mới hay là lấy cái của Dương Tố Vân.
Tóm lại, lấy của cô thì phải nhả ra hết cho cô.