Ngày hôm sau, Tô Mạt nhận được số báo đầu tiên của tờ báo tỉnh.
Lúc nhận được báo, Tô Mạt thuận tiện gửi hai bức thư cho người đưa thư. Đồng thời cô biết được đội dân quân không cần phải tuần tra núi nữa cũng từ nhóm thím bác đang tán gẫu.
Tô Mạt vui mừng trong lòng, đã nửa tháng cô chưa đến chuồng bò, cũng không biết tình hình của cha mẹ bên đó thế nào. Mặc dù Canh Trường Thanh nói rằng anh ta sẽ sắp xếp, nhưng tình hình hiện tại chưa rõ ràng, cô vẫn rất lo lắng.
Sau khi về đến nhà, Tô Mạt lấy chiếc giỏ tre ra, bắt đầu bỏ những thứ cần mang đến chuồng bò vào, chuẩn bị tối nay mò mẫm đến đó một chuyến.
Tuyết đã bắt đầu rơi, giày bông và tất vải chắc chắn phải mang theo. Tô Mạt bỏ vào ba đôi giày bông, hai đôi nam, một đôi nữ, tất vải cũng mang theo vài đôi.
Thực phẩm dinh dưỡng cũng phải mang theo một ít, hai túi sữa bột và dăm bông hộp mà Trịnh Linh gửi, cô đều cho vào, lại chia đều nửa ký đường đỏ cô mang đến từ tận thế, dùng giấy dầu bọc lại để chung một chỗ. Kẹo sữa thỏ trắng cũng bỏ vào một gói.
Củ sâm dại nhỏ đó cũng được thái thành từng lát mỏng rồi cẩn thận gói lại bằng khăn giấy.
Đồ ăn, Tô Mạt trực tiếp cho vào năm ký gạo và năm ký bột mì, xúc xích, thịt xông khói và trứng gà mỗi thứ lấy khoảng một ký. Cô cũng không biết sau này có còn chuyện gì nữa hay không nên đều mang theo nhiều hơn.
Kem dưỡng da và dầu dưỡng tóc cũng bỏ vào, bánh nhân thịt cũng bỏ vào mấy cái, cho đến khi chiếc giỏ tre được nhồi đầy ắp.
Cất giỏ tre đã được đóng gói vào không gian, Tô Mạt tiếp tục muối dưa chua và làm kim chi cay ở nhà.
Buổi tối, cô cũng tắm rửa và đi ngủ sớm.
Đến khoảng mười hai giờ, Tô Mạt thức dậy, mặc áo khoác lông vũ dày, đeo tóc giả ngụy trang một chút, rồi lén lút ra ngoài.
Trời rất lạnh, gió thổi cũng rất mạnh, có lẽ ngày mai sẽ lại có tuyết rơi. Cũng không có trăng, may mà Tô Mạt là dị năng giả, thị lực tốt, nếu không thì khó mà đi được.
Lúc sắp đến chuồng bò, Tô Mạt cởi áo khoác lông vũ, gỡ tóc giả, lấy một chiếc khăn choàng màu xám quấn quanh đầu. Cô vác giỏ tre trên lưng, hai tay bưng chiếc nồi đất chứa canh sâm, xương và rong biển đi về phía chuồng bò.
Lúc cất canh vào không gian thì nó vẫn còn đang sôi sùng sục, lúc này lấy ra vừa khéo có thể sưởi ấm tay.
Vẫn là quy tắc cũ, Tô Mạt dùng đá gõ cửa, lại học theo vài tiếng chim hót.
Kể từ khi Canh Trường Thanh nhắc nhở, mỗi ngày Tô Đình Khiêm đều rất cảnh giác, buổi tối ngủ cũng không sâu, lúc này nghe thấy ám hiệu đã giao hẹn với con gái, trong lòng giật thót một cái.
Tô Đình Khiêm đứng dậy, mặc áo bông vào, cũng không cho Mạc Ngọc Dung thắp đèn mà tự mình cầm một cây gậy đi mở cửa.
Đợi đến khi nhìn thấy Tô Mạt thật, trái tim đang treo lơ lửng của Tô Đình Khiêm vừa thả lỏng lại thắt lại.
Hai cha con vào nhà, Tô Đình Khiêm đóng cửa kỹ càng, lúc này Mạc Ngọc Dung mới thắp đèn.
“Mạt Mạt, sao con lại đến đây? Không phải chú Canh của con nói...”
“Cha, bây giờ đội dân quân đã tạm dừng tuần tra núi rồi.” Tô Mạt hạ giọng giải thích.
Tô Đình Khiêm nhận lấy cái bát trong tay Tô Mạt để xuống, không quá đồng tình: “Vậy cũng không an toàn, nhỡ đâu còn người ẩn nấp thì sao? Hơn nữa hôm nay trời lạnh như vậy.” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì lạnh của con gái, ông thật sự đau lòng không thôi.
“Cha, yên tâm, con tự biết chừng mực.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-109.html.]
Tô Mạt đặt giỏ tre xuống, lúc này Mạc Ngọc Dung cũng rót một cốc nước nóng đưa tới: “Mạt Mạt, mau uống chút nước nóng cho ấm người.”
Tô Mạt nhận lấy rồi uống liền mấy ngụm, tuy cô là dị năng giả, có thể chịu được lạnh nhưng cũng cảm thấy lạnh đó.
Tô Đình Khiêm và Mạc Ngọc Dung vừa lấy đồ trong giỏ tre ra vừa nói: “Mạt Mạt, đồ ăn ở đây của cha mẹ đủ rồi, sau khi đến đây một chuyến, sau này… sau này con đừng đến nữa.”
Ông không ngờ những người đó lại táo tợn như vậy, bọn họ đến tận đây rồi mà còn dám phái người đến.
Mạt Mạt vẫn nên giữ khoảng cách với bọn họ thì hơn, chỉ cần con bé khỏe mạnh, hai vợ chồng ông thế nào cũng được.
Một đứa con gái như cô một mình mò mẫm đi đường núi, thật sự rất dễ xảy ra chuyện. Trước đây cô đến vào buổi sáng, trời nóng nực, ông còn có thể miễn cưỡng thuyết phục bản thân, nhưng hai lần gần đây, cô đều lén lút đến vào nửa đêm, ông thật sự không thể yên tâm.
Tô Mạt không trả lời trực tiếp mà nói: “Tuyết rơi rồi, thời tiết lạnh, con sẽ đến ít hơn, nhưng mà cha ơi, hôm nay con nhất định phải đến, bởi vì con có quá nhiều thắc mắc cần cha mẹ giải đáp cho con.”
Tô Đình Khiêm thở dài: “Con nói đi, cha sẽ nói cho con biết tất cả những gì cha biết.”
“Rốt cuộc nhà chúng ta đã đắc tội với ai? Vì sao cha mẹ đều bị điều đi rồi mà bọn họ vẫn cứ bám riết không buông? Là vì tiền tài của nhà chúng ta sao?”
“Phải.” Tô Đình Khiêm gật đầu, hạ giọng xuống mức thấp hơn nữa, đến mức ngay cả Tô Mạt cũng phải lắng nghe cẩn thận.
“Sổ tiết kiệm trong tay con chỉ là thứ yếu, thứ họ muốn là những thứ khác.” Tô Đình Khiêm cân nhắc xem nên nói với Tô Mạt như thế nào.
Xét cho cùng từ xưa tới nay Tô Trọng Lê luôn là một nhà tư bản cách mạng rất yêu nước, đã làm rất nhiều việc tốt cho đất nước và người dân. Bây giờ phải nói với Mạt Mạt rằng thật ra ông nội con bé còn có một sự chuẩn bị khác, ông nhất thời không biết nên mở lời như thế nào.
“Ông nội con là một người rất sáng suốt, con cũng biết điều đó.”
Tô Mạt gật đầu, Tô Trọng Lê quả thật là người rất sáng suốt và có tầm nhìn xa trông rộng.
“Nhà họ Tô chúng ta, từ đời tổ tiên đã giỏi kinh doanh, thời kỳ đỉnh cao, cửa hàng trải rộng khắp vùng Giang Nam, tuy đã trải qua nhiều thăng trầm, nhưng tài sản tích lũy được cũng không phải người khác có thể tưởng tượng được.”
“Sau đó đến đời ông nội con, ông ấy và ông bác cả của con có quan điểm khác nhau, hai anh em chia gia sản, dùng tiền tài của riêng mình để ủng hộ chính đảng mà mình tin tưởng. Sự thật chứng minh, vẫn là ông nội con có tầm nhìn.”
“Trước đêm lập quốc, tình hình chưa rõ ràng, ông nội con đã chuẩn bị một số thứ, cất giấu một ít ở Thượng Hải và miền Nam để làm đường lui.” Tô Đình Khiêm liếc nhìn Tô Mạt, sợ phá hỏng hình tượng của cha mình trong lòng con gái.
Tô Mạt thấy Tô Đình Khiêm nhìn mình thì nói: “Con hiểu, một thương nhân thông minh sẽ không bao giờ bỏ tất cả trứng vào cùng một giỏ.”
Tô Đình Khiêm hơi kinh ngạc nhìn Tô Mạt, ông vẫn luôn cho rằng con gái là một người có học thức, xem ra trong xương tủy vẫn chảy dòng m.á.u của nhà họ Tô.
“Sau này lập quốc rồi, chế độ thay đổi, ông nội con đã quyên góp phần lớn tài sản công khai cho quốc gia, một số thứ không tiện lấy ra cũng được ông ấy đổi thành ngoại tệ mạnh. Phần lớn cất giấu trong nước, một phần nhỏ đã nhờ ông bác cả con mang đi lúc ông ấy ra nước ngoài, tìm ngân hàng đáng tin cậy và thuê két sắt để cất giữ.”
Nghe đến đây, Tô Mạt suýt nữa đã nhảy cẫng lên. Chỉ cần cố gắng qua vài năm này thì sau này sẽ là thế hệ giàu có thứ ba chính hiệu, còn muốn gì hơn nữa?
Sống yên ổn, bảo toàn tính mạng cho cả nhà là điều quan trọng. Đợi đến khi cải cách mở cửa, lại dựa vào đó mà phất lên, còn lo gì không lên được chín vạn dặm?
“Ông nội con giấu kín như bưng những tin tức này, ngay cả cha và bác cả của con cũng mới biết lúc ông ấy sắp qua đời, ngay cả mẹ con cũng là cha nói với bà ấy lúc trước.”
“Cũng không biết là tin tức bị rò rỉ từ đâu, những người đó dường như rất chắc chắn nhà chúng ta có những thứ này, bọn họ không dễ xuống tay với bác cả con nên đành nhắm vào chúng ta.”
Đầu tiên là thăm dò một cách gián tiếp, thấy ông không mắc câu, lúc này mới đến lượt tố cáo, sau đó nắm lấy một số chuyện nhỏ nhặt rồi gán cho ông cái mũ.