Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 110

“Cha, rốt cuộc là ai?” Tuyệt đối đừng là đáp án xấu nhất.

Tô Đình Khiêm cười khổ: “Là nhóm người đã hại ông nội Trương của con bị thuyên chuyển.”

Nếu không phải bọn họ, nhà họ Tô cũng không đến nông nỗi này. Đối phương có quyền cao chức trọng, họ không thể chống lại, chỉ có thể trốn tránh. Ông vốn cho rằng trốn đi thì sẽ ổn, nhưng lại đánh giá thấp sự cố chấp với những thứ này của đối phương.

Của đi thay người? Tuyệt đối không thể. E rằng ngay khi giao tài sản cũng là lúc bọn họ mất mạng.

Tô Mạt nhắm mắt thở dài, đúng là không thể trêu vào.

Mấy người đó làm nhiều việc ác, sau khi kết thúc phong trào, đến lúc thanh toán, tuy có hai người bị kết án tử hình, nhưng có ai thi hành đâu? Ngoại trừ một người tự sát, ba người còn lại đều sống đến cuối đời!

Thật đáng buồn!

Chẳng trách trong sách, Tô Đình Đức cố gắng đến khi kết thúc phong trào, nhưng cả nhà vẫn bị diệt vong.

Tô Mạt cảm thấy đầu sắp hói luôn rồi.

Bị những kẻ ác như vậy nhắm đến, nhà họ Tô phải làm sao để thoát thân?

Cô vừa mới nghĩ có thể nằm ngửa làm một nhà giàu mới nổi, giờ xem ra lại không được rồi.

Cô vẫn phải cố gắng, nhưng mục tiêu không phải là “tiền” nữa, mà là “quyền”! Mà quyền lực lại là thứ khó có được nhất.

Chỉ dựa vào bản thân, e rằng không dễ dàng, cũng không đủ nhanh, cô phải nghĩ cách đưa người đáng tin cậy lên cao, sau đó cô lại ngồi hóng gió đông.

“Cha, cha hiểu rõ chú Canh không?” Tô Mạt hỏi.

Thời gian trước cô suốt ngày đi dạo trên núi, cũng không phải không có phát hiện gì, chỉ là trước đây thấy không cần dùng đến, nên không xác nhận.

“Cũng coi như hiểu rõ, sao vậy?” Tô Đình Khiêm hơi tò mò.

“Vậy chú ấy có đáng tin không? Dù sao cũng đã ba bốn năm không gặp rồi.”

Tô Đình Khiêm hơi giật mình.

“Mạt Mạt, chú Canh của con đã đến nhà mình từ năm bốn tuổi rồi, do ông nội con một tay dạy dỗ. Cha nhìn chú ấy lớn lên, tuy rằng không hiểu biết nhiều về tính tình chú ấy, nhưng có thể gọi là tạm đủ hiểu. Chú ấy là người rất trọng ân tình, cha không biết chú ấy đối với người khác thế nào, nhưng chắc chắn sẽ không có ý xấu với nhà mình đâu.”

“Cả nhà mình có thể đến đây, chú ấy đã bỏ ra rất nhiều công sức, cũng mạo hiểm rất lớn. Nếu không có lẽ chúng ta phải đến phương Nam nhà bác cả của con.”

Tuy nơi đây lạnh giá nhưng chỉ canh tác một vụ mỗi năm nên có thời gian nghỉ ngơi trong mùa đông. Hơn nữa đây là vựa lúa nổi tiếng phía Bắc, đất đai màu mỡ, sản lượng lương thực cao, dưới sự lãnh đạo của Canh Trường Thanh, công xã Hồng Kỳ cơ bản không bị đói.

Nếu đến phương Nam, một năm trồng hai vụ, chưa nói cường độ lao động tăng gấp đôi, đất đai bên đó còn cằn cỗi, sản lượng lương thực thấp, ăn không no là chuyện thường.

Hơn nữa Tô Đình Đức là bộ đội, không quản lý được địa phương, bọn họ qua đó, cuộc sống chắc chắn không bằng ở đây.

Quan trọng nhất là Tô Đình Đức bên đó cũng bị người ta theo dõi, nếu bọn họ mà qua đó nữa thì e rằng sẽ đúng ý đối phương.

“Mạt Mạt, con đang nghi ngờ chú Canh của con sao? Tại sao?”

“Cũng không phải nghi ngờ, chủ yếu là mới phát hiện người không bao lâu, chú Canh đã nhận được tin tức, hơi nhanh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-110.html.]

Tô Đình Khiêm thở phào nhẹ nhõm: “Mạt Mạt, chú Canh của con làm việc nhiều năm như vậy, chắc chắn tích lũy được không ít quan hệ, cấp trên còn có một vị lãnh đạo cũ rất coi trọng chú ấy, sẽ có người nể mặt chú ấy cũng không chừng. Hơn nữa mấy người đó gây sóng gió, những người không ưa họ cũng không ít.”

Tô Mạt gật đầu rồi lại hỏi: “Cha, vậy cha thấy chú Dương có đáng tin không?” Tình hình nghiêm trọng, có vài chuyện vẫn nên nói rõ với ông sớm.

“Sao vậy?” Tô Đình Khiêm cảm thấy con gái mình tối nay hơi kỳ lạ.

“Con thấy chú Dương có vấn đề.” Tô Mạt nói thẳng.

“Vừa mới quyết định địa điểm hai người bị thuyên chuyển, Dương Tố Vân đã biết, còn viết thư nói cho con. Hôm đó tinh thần con hoảng hốt, bước hụt chân rơi xuống sông, nếu không được chồng cứu, bây giờ chắc đã mất mạng rồi.”

“Mấy hôm trước chú Dương còn gửi cho con 100 tệ, ngày hôm sau con lại nhận được gói hàng dì Chu gửi đến, nói sau này coi con như con gái, có gì cần cứ viết thư nói với dì. Cha, cha hiểu họ hơn con, vợ chồng họ không phải là người rộng rãi.”

“Nếu nói hoạn nạn mới thấy chân tình, gửi hai ba chục tệ đã là tình nghĩa lớn lắm rồi. Gửi nhiều như vậy, con cảm thấy giống như làm chuyện có lỗi, dùng tiền để mua sự yên tâm.”

Nghe con gái nói một tràng, Tô Đình Khiêm sững sờ.

Trước đây ông không hề nghi ngờ, bây giờ nghĩ kỹ lại, giữa trời lạnh giá, mồ hôi lạnh kia cứ thế chảy xuống.

Mọi chuyện đều có thể giải thích được, ông thật sự không ngờ người bạn nhiều năm của mình lại biến thành rắn độc ăn thịt người.

Người thiếu niên từng vì cứu ông mà gãy tay, rốt cuộc bắt đầu thay đổi từ khi nào?

Tô Đình Khiêm đau đớn nhắm mắt lại: “Con nghi ngờ chú ấy tố cáo cha?”

Tô Mạt gật đầu, không phải nghi ngờ, mà là sự thật. Dù ông ta luôn nhấn mạnh ông ta không có ý xấu.

“Chú ấy là tay sai của những người đó sao?”

Tô Đình Khiêm suy nghĩ một chút, không chắc chắn lắm nói: “Chắc không phải đâu.” Vòng tròn quan hệ của Dương Sĩ Ân vẫn khá đơn giản.

“Vậy những thứ con nói được cất giấu trong ba căn biệt thự đó sao?” Tô Mạt rất nghi ngờ sau này Dương Tố Vân đã hợp tác với những người đó.

Vì trong sách vốn không nhắc đến chuyện đồ cổ vàng bạc, lúc Dương Tố Vân khởi nghiệp, ngoài tiền trong sổ tiết kiệm thì còn bán đi hai căn biệt thự.

Ban đầu Tô Mạt còn tưởng Dương Tố Vân khởi nghiệp thuận lợi như vậy là do tài chính hùng hậu, lại đúng thời điểm thuận lợi. Nhưng thực tế vào những năm tám mươi, làm việc gì cũng cần giấy phép, Dương Tố Vân có thể thuận lợi như vậy thì chứng tỏ quan hệ phía sau rất mạnh.

“Có, cũng không có. Tuy rằng hai căn biệt thự kia không ở cùng một con phố, nhưng thực ra chúng nằm lưng tựa, cách nhau không xa. Đồ vật được giấu trong mật thất dưới lòng đất ở khoảng trống giữa hai căn biệt thự.” Câu trả lời của Tô Đình Khiêm trực tiếp xác nhận suy đoán của Tô Mạt.

Tô Mạt tê liệt, cũng không biết bây giờ những người đó đã bắt tay với Dương Tố Vân chưa.

Phải nói chuyện với bác cả, để ông ấy nhanh chóng xử lý nhà họ Dương.

Những việc khác cũng phải sắp xếp, nghiên cứu thêm lịch sử xem có thể giúp bác cả trong sự nghiệp không, để ông ấy thăng tiến hơn nữa.

Bác cả ổn định, nhà họ cũng an toàn hơn.

“Đúng rồi mẹ, dì Trịnh Linh cũng gửi đồ cho con.” Tô Mạt nói với Mạc Ngọc Dung chuyện Trịnh Linh gửi đồ.

Mạc Ngọc Dung vừa nãy vẫn luôn lắng nghe, bây giờ thấy con gái nói với mình, bà suy nghĩ một lúc rồi mới thận trọng nói: “Dì Trịnh Linh của con chắc là đáng tin, lúc cha mẹ bị giam ở hội ủy viên cách mạng, là con trai lớn của dì Trịnh chăm sóc chúng ta nên cha mẹ con mới không chịu khổ gì.”

Thật ra lúc đó cũng là do những người đó đánh giá thấp thực lực của nhà họ Tô, tưởng rằng con cháu nhà tư bản vào hội ủy viên cách mạng chắc chắn sẽ bị mọi người đánh đập, nào ngờ Tô Trọng Lê ban ơn rộng rãi, bên dưới không ít người bằng mặt không bằng lòng, lúc này mới để vợ chồng họ rời khỏi Thượng Hải.

Nếu ngay từ đầu họ phái tay sai ra tay, vợ chồng hai người e rằng không c.h.ế.t cũng phải lột da.

Bình Luận (0)
Comment