Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 111

Tô Mạt gật đầu, ngỏ ý đã hiểu.

Trước đây Tô Mạt còn nghĩ đến việc nhờ Trịnh Linh mua giúp mình vài món đồ, bây giờ biết kẻ địch mạnh như vậy, mà bà ấy lại là người thật lòng thật dạ, tốt nhất cô nên bớt liên hệ với bà ấy để tránh làm liên lụy tới nhà bọn họ.

Dù gì thì nhà họ Dương tự nhảy ra ngoài, không lợi dụng thì cũng vô ích.

Tô Mạt giúp hai người dọn đồ đạc giấu cẩn thận, Mạc Ngọc Dung xách một túi lưới lê, bọc chúng bằng quần áo rồi cất những quả lê quý giá xuống một cái lỗ dưới đất.

Số táo mà Mạt Mạt mang đến lần trước rất ngon, quả lê này nhìn cũng không tồi, cất kỹ, để đến khi vào đông, thỉnh thoảng lôi ra ăn cũng tốt.

Chuẩn bị xong xuôi, Tô Mạt lại lấy sâm núi hoang dã được bọc cẩn thận trong khăn giấy ra khỏi túi áo bông rồi giao cho Tô Đình Khiêm: “Cha à, đây là sâm núi hoang dã trăm năm tuổi, cha nhớ cất cẩn thận. Con thấy ông nội Trương gầy lắm rồi, cha hãy âm thầm đưa cho ông cụ một miếng, để ông cụ bồi bổ sức khỏe.”

Tô Đình Khiêm kinh ngạc: “Con lấy từ đâu ra vậy?”

Đây là thứ cứu mạng người rất đỉnh, nhà bọn họ cũng từng mua một cây sâm từ rất lâu trước đây, nhưng sau này Tô Trọng Lê đổ bệnh nên đã dùng hết rồi.

“Con đào được trên núi.” Tô Mạt nói: “Nếu cha mẹ cần dùng thì cứ dùng, ở chỗ con vần còn, lần sau con sẽ cầm đến cho cha mẹ.”

Sau khoảng thời gian được truyền dị năng vào, hai cây sâm bốn lá đã phát triển thành cây sâm năm lá từ lâu. Tô Mạt cũng không có ý định bán hai cây sâm này mà để lại cho người trong gia đình cùng dùng.

“Còn nữa, con có cho râu nhân sâm vào canh xương hầm rong biển trong niêu đất này, hai người nhớ uống nhiều chút.”

Cái gì cần hiểu Tô Mạt đã nói cho bọn họ hiểu, cũng dặn dò rất cẩn thận, vậy nên cô cũng định rời đi.

Tô Mạt vừa ra đến ngưỡng cửa, Tô Đình Khiêm không nhịn được, đành lên tiếng: “Mạt Mạt này, đại đội vừa mới phát lương thực, cha mẹ vẫn còn đủ đồ ăn. Lần này con lại cầm rõ nhiều tới đây, số này có thể đủ ăn trong vòng nửa năm, vậy nên thời gian tới con đừng đến đây nữa.”

“Dạ.” Tô Mạt gật đầu, cô biết mình không cần thiết phải cố chấp mãi vấn đề nàt với cha, tới hay không cô tự giữ trong lòng là được.

“Cha mẹ cũng phải cẩn thận, những người đó có mang theo s.ú.n.g nên hãy cố gắng đừng lên núi, mà dù có lên núi cũng đừng đi quá xa những người khác.”

Tô Đình Khiêm xua tay: “Cha biết mà, con mau về đi, trời càng ngày càng lạnh rồi, e là sắp có tuyết rơi đấy.”

Tô Mạt gật đầu, cô bước nhanh lên núi. Mãi đến khi không nhìn thấy bóng lưng con gái đâu nữa, Tô Đình Khiêm mới đóng cửa quay về phòng.

Khi lên tới núi, Tô Mạt cởi áo bông, đổi sang áo lông, sau đó đội tóc giả để ngụy trang.

Chiếc áo lông khá dài, lại có màu đen nên càng thích hợp để đi vào buổi tối hơn là áo bông màu lục quân đội.

Khi đi được nửa đoạn đường, Tô Mạt nghe thấy có tiếng bước chân rất nhỏ từ đằng xa truyền đến, cô vội tìm một cái hố đất nhỏ rồi nằm bò xuống trốn.

Ở phía xa, Tô Mạt nhìn thấy một bóng người mặc áo Mino* đội mũ đang tiến sâu vào núi với tốc độ cực nhanh.

*Mino: loại áo mưa truyền thống của Nhật Bản được làm từ rơm.

Tô Mạt không ngờ vào những ngày lạnh giá thế này vẫn có người đi đêm, dù gì thì bây giờ cũng hơn nửa đêm rồi, lên núi sẽ không an toàn lắm.

Nhìn áo Mino và đôi giày trên người đối phương, chúng đều là kiểu dáng thường được người dân bản xứ sử dụng, có lẽ người nọ thuộc đội sản xuất quanh khu này.

Đối phương lên núi giữa lúc đêm khuya thanh vắng, chắc chắn là có chuyện gì đó. Nhưng Tô Mạt không còn đủ sức lực để đi tìm hiểu những chuyện này, sau khi đám người đi xa, cô đứng dậy chạy về nhà. Khi đã chắc chắn là không có ai phát hiện, cô mới quay về phòng, bỏ thêm ít củi vào giường đất, đốt cho ấm rồi ngủ thiếp đi.

Trong khi Tô Mạt đang tận hưởng giấc ngủ ấm áp thoải mái thì trên ngọn núi kia, những người thuộc lực lượng vũ trang đang mai phục gần hang động lại sắp c.h.ế.t cóng tới nơi.

“Sếp, chừng nào quân đội mà sếp nói cử người tới.” Một thanh niên gần như sắp c.h.ế.t cóng đến nơi không nhịn được bèn lén hỏi thăm thượng quan bên cạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-111.html.]

“Sắp rồi, chắc chỉ mấy ngày nữa thôi. Đừng nói chuyện nữa, cố chịu đựng chút đi.” Thượng quan kia là một người đàn ông trung niên, ông ta cũng lạnh, nhưng ông ta vẫn nhẫn nhịn được.

Chàng trai kia vốn định xin đốt lửa để sưởi ấm, nhưng khi thấy nét mặt lạnh tanh của thượng quan, anh ta không dám nói gì nữa, một lúc sau phải mượn cớ đi vệ sinh để bỏ trốn.

Chàng thanh niên kia tìm một góc nhóm lửa sưởi ấm tay chân, đến khi thấy bản thân ổn hơn chút mới tắt lửa. Thời điểm chàng trai chuẩn bị quay lại, anh ta ngẩng đầu lên thì thấy một bóng người mặc áo Mino.

Bóng người kia chỉ dừng lại một chút khi nhìn thấy anh ta, sau đó lập tức xoay người bỏ chạy.

Chàng thanh niên sợ tới nỗi người chảy đầy mồ hôi lạnh, hé miệng định hô to, nhưng dường như âm thanh anh ta phát ra chẳng khác gì tiếng muỗi kêu. Đợi đến khi anh ta phát âm bình thường trở lại thì đã không thấy tăm hơi người nọ đâu nữa rồi.

Bấy giờ chàng thanh niên kia cũng không dám hô to nữa, nếu để sếp biết anh ta làm sai, không chỉ để tên đặc vụ chạy mà còn để lộ việc quân đoàn phục kích ở đây với tên đặc vụ thì e là anh ta sẽ không thể tiếp tục công việc này được nữa.

Nếu đã không thể nói ra thì cứ giả bộ như không biết gì.

Sau khi bình tĩnh lại, chàng thanh niên điều chỉnh cảm xúc rồi quay về.

“Sao đi lâu thế?” Thượng quan hỏi.

“Táo bón ạ.” Chàng trai trả lời.

Từ lúc đó trở đi, chàng thanh niên thông minh hơn hẳn, mãi đến tận lúc rạng sáng anh ta cũng không dám mở miệng than lạnh thêm lần nào nữa. Người của bộ đội vũ trang phục kích suốt một ngày vẫn không thu hoạch được gì, thất vọng là điều khó tránh khỏi.

“Sếp, sếp có nghĩ là bị lộ thông tin không?” Một người hỏi.

“Tôi cũng không rõ lắm. Cũng có thể đối phương không biết đội tuần tra núi đã bị đình chỉ, hoặc là do đối phương cẩn thận, muốn chờ thêm mấy ngày nữa mới tới. Chúng ta cứ tiếp tục mai phục đi, đợi người của quân đội tới rồi nói tiếp.”

Sau đó mấy người họ lại uống ngụm nước lạnh, ăn mấy cái bánh bao đã nguội rồi tiếp tục trở lại với công việc.

Tô Mạt ngủ một giấc đến tám, chín giờ sáng mới rời khỏi giường. Quả nhiên, bông tuyết lại rơi lác đác, nhiều hơn hôm trước một ít.

Vào ngày mùa đông, mọi người không có việc gì làm. Rửa mặt xong, Tô Mạt ăn bánh canh rồi mới quay lại ngồi trên giường đất, viết một lá thư gửi Trịnh Linh.

Tô Mạt cũng không nói gì nhiều, chỉ trình bày đại khái là mình sống khá tốt, cô đã gả vào một gia đình không tồi ở nông thôn, bảo Trịnh Linh không cần lo lắng. Cô cũng nói là mình có đủ đồ ăn, kêu sau này Trịnh Linh không cần gửi đồ tới làm gì nữa, cũng nhắc khéo Trịnh Linh là phải chú ý an toàn.

Tiếp theo, Tô Mạt tìm những tấm vé đến thành phố Hải sắp hết hạn trong năm nay, nhét vào phong thư, dán cẩn thận rồi đính tem lên, đợi khi người đưa thư tới giao báo cô sẽ gửi luôn thể.

Mà lúc này, nhóm người Lục Trường Chinh cũng đã về tới huyện Thanh Khê. Họ dừng chân tại bộ đội vũ trang, sau khi gặp gỡ các nhân viên liên quan, nhóm người bắt đầu thực hiện theo đúng kế hoạch.

Tới buổi chiều, dưới sự dẫn dắt của xã trưởng Lý Hồng Quân và cán bộ cấp huyện, vài phóng viên của một số tòa soạn báo tới đại đội thôn Lục Gia.

Đại đội thôn Lục Gia đã thay đổi rất nhiều trong mấy năm nay, mùa màng năm nay rất tốt, được coi là hình mẫu điển hình, huyện cố ý mời tòa soạn báo tới phỏng vấn đưa tin.

Lục Thanh An và Lục Bảo Quốc hơi khẩn trương, vội vàng sắp xếp người ra nghênh đón tiếp đãi.

Đây là lần đầu tiên được lên báo của đại đội bọn họ, vậy nên phải sắp xếp tiếp đón thật ổn thoả chu đáo, để các phóng viên viết tốt về họ.

“Mọi người không cần căng thẳng, cứ nói đúng sự thật là được rồi. Đợi lát nữa sắp xếp người dẫn phóng viên đi dạo quanh đại đội, để bọn họ chụp ảnh, phỏng vấn, thu thập một số tài liệu sống.” Lý Hồng Quân dặn dò hai người.

Vừa nói dứt lời, Lý Hồng Quân quay đầu đã thấy có người dắt một con dê tới, giống như chuẩn bị làm thịt, ông ta vội chạy tới ngăn cản.

“Đừng có g.i.ế.c dê, chỉ cần g.i.ế.c một con gà rồi xào thêm mấy quả trứng là được. Đừng làm quá phô trương rồi lại lãng phí tiền của, bây giờ các phóng viên cầm bút rất lợi hại, đừng biến chuyện tốt thành chuyện xấu.”

“Dạ dạ dạ.” Lục Bảo Quốc gật đầu, sau đó sai người dắt dê về.

Ở nhà ông ấy vẫn còn ít lạp xưởng, đợi lát nữa bảo người tới đó lấy rồi dán cho bữa tối là được.

Bình Luận (0)
Comment