Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 112

Vì để trở thành hình mẫu lý tưởng, có thể nói ban tuyên truyền của chính phủ huyện đã làm tất cả những gì có thể.

Ngay cả phóng viên trạm công tác tỉnh Hắc Giang gồm hai tòa soạn báo một tạp chí cũng được mời, cộng thêm một số tờ báo tạp chí phương Bắc. Tổng có tới bảy tám nhà, gồm mười mấy người. Họ mượn xe tải lớn của bộ đội vũ trang mới có thể đưa được hết các phóng viên tới đây trong một chuyến.

Hai người Lục Thanh An quyết định dẫn mọi người đi tham quan công việc bên lề của đại đội trước. Dọc đường đi, các phóng viên liên tục đặt câu hỏi, mà mỗi lần trả lời là hai người họ luôn suy nghĩ cẩn thận kỹ càng trước, sợ nếu trả lời không hay sẽ bôi đen đại đội.

Mới đi được một đoạn đường ngắn nhưng hai người đã mồ hôi đầm đìa, cảm giác còn mệt mỏi hơn một ngày vật lộn với công việc nhà nông.

Họ tới trại nuôi heo trước, các phóng viên thấy có sáu con heo trong chuồng, mà con nào cũng béo ễnh ra nên hỏi sao lại còn thừa nhiều heo như vậy.

Lục Thanh An vội lao ra nói đây là heo được dành riêng cho đại đội ăn tết.

“Các đội sản xuất khác chỉ còn thừa một đến hai con heo ăn tết, sao đại đội các ông giữ lại nhiều heo vậy? Trong thành đang thiếu rất nhiều thịt kìa.” Có một phóng viên nữ cau mày hỏi.

Lục Thanh An liếc nhìn phóng viên nữ kia, cô ta có dáng người bụ bẫm, vừa nhìn đã biết là chẳng phải dạng ít ăn hay gì.

Nhưng Lục Thanh An vẫn cười đáp: “Đội sản xuất khác ít người, đại đội chúng tôi nhiều người, có gần một nghìn hai trăm miệng ăn. Nhìn thì thấy sáu con heo nhiều vậy thôi, nhưng thật ra g.i.ế.c thịt cùng lắm cũng chỉ được tới sáu trăm cân, chia ra mỗi người chỉ được tầm nửa cân.”

“Mỗi người nửa cân cũng đâu có ít, ở trong thành phố, có rất nhiều gia đình đông người cũng chỉ có một đến hai cân thịt ăn tết.”

“Người nông thôn quanh năm suốt tháng ăn rau đậu, cũng chỉ được ăn ít thịt vào khoảng thời gian đặc biệt này thôi.” Lục Thanh An cũng không cười, e là phóng viên nữ này tới đây để bới lông tìm vết.

Phóng viên nữ của chu môi, không nói thêm gì nữa. Một phóng viên khác thấy heo được nuôi tốt nên hỏi về phương pháp nuôi.

Về câu hỏi này thì Lục Thanh An lại trả lời rất vui vẻ, đây là phương pháp hay mà ông ấy phải mất mấy năm cân đo đong đếm mới nghiệm ra được. Nếu có thể tuyên truyền phương pháp này ra ngoài, để các đại đội khác được lợi cũng không tồi.

“Trong việc nuôi heo phải chú ý đến vấn đề vệ sinh trước tiên, cần giữ chuồng heo sạch sẽ ngăn nắp, như vậy heo mới không bị đổ bệnh. Thứ hai là để ý tới thức ăn của heo, tôi đã cân nhắc vấn đề này mấy năm và tìm hiểu ra một phương pháp. Đó là trộn lẫn cỏ heo với cọng rau già, sau đó đổ thêm ít cám gạo và cám lúa mì, nếu có bã đậu thì lại càng tốt. Heo rất thích ăn như vậy, tốc độ phát triển của chúng cũng sẽ nhanh hơn…”

Phóng viên nữ kia nghe nói cho heo ăn rau thì lại chêm mồm vào: “Các đồng chí công nhân trong thành kiếm được bữa ăn đủ đầy cũng khó, vậy mà đại đội các ông lại lấy rau dưa ra để cho heo ăn. Đây có khác nào tác phong kiểu tư bản chủ nghĩa không?”

Bầu không khí im lặng bao trùm, Tô Mạt tới đây cũng được một lúc rồi, cô thật sự không nghe thêm nổi nữa. Vừa nhìn đã biết phóng viên nữ này được ai đó cử tới đây để bới móc gây chuyện.

“Vị đồng chí phóng viên này, cô định trở thành phần tử phản cách mạng, khơi mào mâu thuẫn giữa giai cấp công nhân và giai cấp nông dân hay sao?” Giọng Tô Mạt không lớn, nhưng cũng đủ để tất cả những người có mặt nghe rõ.

Sắc mặt phóng viên nữ kia lập tức thay đổi, cô ta lạnh giọng trách mắng: “Cô là ai? Sao cô dám buộc tội oan cho người khác hả? Hay cô là phần tử đặc vụ của địch?”

“Tôi là Tô Mạt – một thanh niên trí thức xuống nông thôn, nếu để nói về vấn đề buộc tội oan thì cô đây mới là người hiểu rõ nhất chứ? Lúc thì mở miệng nói mang tác phong tư bản chủ nghĩa, lúc lại đề cập đến phần tử đặc vụ của địch.”

Phóng viên nữ kia đen mặt.

Tô Mạt cởi sọt rồi đặt xuống đất, cũng may lúc tới đây cô có gánh ít cọng rau già theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-112.html.]

“Tôi đến để giao cọng rau già, các anh chị phóng viên khác hãy tới đây xem thử đi. Đây là những thứ tôi vặt lúc muối dưa chua ngày hôm qua, rau già không thích hợp để làm thức ăn cho người nên đưa heo ăn. Giao một sọt cọng rau già này, đại đội sẽ cộng cho tôi một công điểm. Nhìn cọng rau già này đi, nếu không đưa heo ăn thì cũng bỏ thối trên nền đất thôi. Một việc làm hữu ích như thế, biến rác thải thành vật có ích mà vào miệng vị phóng viên nữ này lại thành tác phong kiểu tư bản chủ nghĩa?”

Các phóng viên còn lại tới quan sát, đúng là không phải loại lá cải tươi ngon gì mà trông già cỗi, hơn nữa cọng rau còn hơi ngả vàng. Thứ này ném đi cũng chẳng sao, nhưng nếu thật sự muốn ăn thì không hẳn là không thể.

“Công việc chính của người nông dân ở nông thôn là trồng trọt, rau do đích thân mình trồng nên hái ăn sẽ tiện hơn người dân trong thành phố chút. Lúc đủ đồ ăn, không ăn mấy cọng rau già này cũng là chuyện hết sức bình thường. Đồng chí công nhân sống trong thành phố, đôi khi khó tránh được những tình huống như thiếu rau ăn. Nhưng quốc gia đang cố gắng điều phối, bảo đảm nguồn cung ứng rồi. Cô không thể vì các đồng chí nông dân có nhiều hơn vài cọng rau xanh mà gán cho người ta cái tội tác phong tư bản chủ nghĩa. Chẳng lẽ trong mắt cô, người nông dân chúng tôi phải ăn cỏ ăn trấu, ăn không đủ no mặc không đủ ấm mới là bình thường hả? Hay cô nghĩ giai cấp công nhân luôn vượt trội hơn giai cấp nông dân?” Bới móc à, ai mà chẳng có.

“Chủ tịch vĩ đại đã từng nói các giai cấp đều bình đẳng. Nhưng qua cách ăn nói của cô, có vẻ trong lòng cô đang nghĩ hai giai cấp này không bình đẳng. Hoặc là cô muốn gây rối, châm ngòi cho hai giai cấp đối đầu nhau, phá hoại tình đoàn kết giữa hai giai cấp. Tôi thực sự nghi ngờ cô là một phần tử phản cách mạng. Xin hỏi có ai biết vị phóng viên nữ này tên là gì, đến từ tòa soạn báo nào hay không? Tôi cảm thấy tư tưởng cô rất có vấn đề, tôi cho rằng người như cô sẽ ít khi nào viết được một bản báo cáo công bằng chính đáng, tôi muốn viết thư khiếu nại gửi lên đơn vị cô.”

Tất nhiên là phóng viên nữ kia không trả lời câu hỏi này, nhưng Đào Bồi Thắng – người đang cầm cameras nấp bên cạnh – đã đổi giọng, nói tên họ của phóng viên nữ kia và tòa soạn báo cô ta đang làm việc.

Đào Bồi Thắng vốn đã thấy cô ta ngứa mắt rồi, suốt đoạn đường cứ lải nhải như thể cô ta rất có năng lực. Mà cô vợ nhỏ của lão Lục đúng là lợi hại thật, nói mấy câu đã khiến đối phương á khẩu không đáp lại được.

Phóng viên nữ kia thấy có người tiết lộ tên họ của mình thì mặt biến sắc từ màu đen qua hồng, cuối cùng chuyển thành màu đỏ tía.

“Tôi… Tôi chỉ thuận miệng thôi mà, có cần phải làm quá lên như thế không?”

Khó khăn lắm cô ta mới có được công việc này, nếu Tô Mạt thật sự viết đơn khiếu nại gửi lên toà soạn, e là cô ta sẽ mất việc mất.

Tô Mạt cười chế giễu: “Vậy hy vọng lúc viết bản thảo cô sẽ không viết một cách tuỳ tiện. Nếu không thể viết chính xác, chân thật, khách quan và toàn diện thì tôi đề nghị cô nên đổi sang nghề khác. Nếu không, cái thói viết bừa không suy nghĩ đó của cô sẽ làm hại khiến rất nhiều người cửa nát nhà tan đấy.”

Phóng viên nữ kia thưa dạ cả nửa ngày, không dám thốt lên dù chỉ một câu. Sợ Tô Mạt viết đơn khiếu nại mình nên cô ta không dám hó hé lên tiếng gì nữa.

Lục Bảo Quốc lén giơ ngón tay cái lên với Lục Thanh An, đúng là ông già này thông minh thật, biết gọi con dâu tới đây xử lý thế này.

Mấy kẻ dựa cán bút ăn cơm người thế này cần phải người có cây bút cứng cáp hơn ứng phó, chỉ nói vài câu đã khiến đối phương không ho he được gì nữa.

Lục Thanh An sai người gọi Tô Mạt tới đây cũng là vì nghĩ cô có thể giao tiếp với những phóng viên này tốt hơn, vậy nên ông ấy gọi cô tới hỗ trợ. Không ngờ cô thật sự đã cứu họ một bàn thua trông thấy.

Nếu thật sự bị gán cái mác tác phong tư bản chủ nghĩa, e là danh tiếng của đại đội sản xuất tiên tiến sẽ bị huỷ hoại mất.

Tới lúc này rồi, Tô Mạt cũng không tiện ở lại lâu hơn nữa, vậy nên cô đưa cọng rau già cho người cho heo ăn, sau đó rời đi.

Xem xong mấy công việc bên lề của đại đội, hai người lại dẫn các phóng viên đi tham quan quanh nơi này một vòng. Họ tập trung giới thiệu cho đám phóng viên nghe về mấy kênh nước mới đào năm nay và nguyên nhân tăng gia sản xuất lương thực.

Sau sự việc vừa rồi, các phóng viên trở nên thông minh hơn rất nhiều trong các cuộc tham quan tiếp theo, họ không đặt ra những câu hỏi sắc bén nữa.

Tham quan xong, một bộ phận phóng viên ở lại phỏng vấn cán bộ đại đội, một bộ phận đi dạo trong thông, tìm hiểu tình hình nhóm xã viên.

Họ không thể cứ coi cán bộ đại đội nói cái gì là sẽ mặc định đúng như thế được, họ cần tìm xã viên để phỏng vấn vài câu mới có thể hiểu hết tình hình thực sự. Không thể để những báo cáo sai lệch về mười nghìn cân sản lượng mẫu tiếp diễn nữa.

Đào Bồi Thắng cũng cầm camera trà trộn vào đám phóng viên, vừa quay vừa âm thầm điều tra xem có dấu vết gì khả nghi hay không.

Bình Luận (0)
Comment