Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 113

Ở một nơi khác, Lục Trường Chinh dẫn vài người đi theo một con đường nhỏ vào núi.

Đầu tiên họ gặp người của bộ đội vũ trang, sau khi hiểu rõ tình hình, mấy người họ tản ra để kiểm tra các khu vực xung quanh, xem có để dấu vết nào còn sót lại hay không.

Thấy người của quân đội tới và muốn điều tra lại lần nữa, chàng thanh niên kia bắt đầu căng thẳng.

Chỉ chốc lát sau, tiếng chim hót từ hướng mà chàng thanh niên ngồi sưởi ấm hôm qua truyền đến, những người khác lập tức chạy tới xem.

Lát sau, Lục Trường Chinh quay lại, anh hỏi đội trưởng bộ đội vũ trang: “Ngày hôm qua có ai đi về hướng đó không?”

Đội trưởng chỉ về phía thanh niên: “Hôm qua cậu ta tới đó đi vệ sinh nặng.”

Bấy giờ chàng thanh niên kia đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh: “Tôi… Tôi đi… Tôi lạnh quá nên đốt một đốm lửa nhỏ sưởi ấm.”

Người đội trưởng suýt bị anh ta chọc tức chết: “Không phải tôi đã bảo cậu là đừng đốt lửa rồi à?”

“Còn gì nữa?” Lục Trường Chinh nói với đôi mắt sắc lẹm: “Tranh thủ bây giờ vẫn còn cơ hội, tốt nhất cậu hãy nói thật đi.”

Chàng thanh niên kia cúi đầu, không dám đối diện Lục Trường Chinh: “Không, không còn gì nữa.”

“Ở một nơi cách chỗ cậu đốt lửa không xa, chúng tôi phát hiện có dấu chân chạy trốn. Dấu vết vẫn còn rất mới, chắc chưa vượt quá một ngày, tôi còn phát hiện có sợi rơm của áo Mino trên ngọn cây.” Cũng may tuyết chưa rơi dày, tuyết không lớn, nếu không e là dấu vết kia đã bị xoá đi mất rồi.

Người đội trưởng nhìn chàng thanh niên kia rồi tỏ vẻ không thể tin nổi. Khi đã hiểu ra vấn đề, đôi mắt người đội trưởng ánh lên tia sáng lạnh như băng. Cái thằng nhóc này, ông ta muốn g.i.ế.c c.h.ế.t thằng nhóc này ngay.

Dưới ánh nhìn sắc bén của hai đôi mắt, chàng thanh niên kia gục xuống, khóc nấc lên: “Tôi cũng không muốn, tôi không muốn tại tôi quá sợ hãi. Tôi muốn kêu lên nhưng miệng không thể phát ra âm thanh gì cả.”

Đội trưởng nổi giận, giơ chân đá bay chàng thanh niên kia, há miệng mắng xối xả: “Cái thứ bụi đời này, ham sống sợ c.h.ế.t thì vào bộ đội vũ trang làm cái chó gì?”

Chàng thanh niên này vào đây không qua huấn luyện giải ngũ mà được nhét vào thông qua mối quan hệ. Những người chưa trải qua đợt huấn luyện của quân đội đúng là chả làm ăn được gì.

Một cơ hội lớn để lập công, cuối cùng lại bị anh ta để tuột mất. Bây giờ chưa nói đến công, đám người bọn họ ăn đói mặc rách cả ngày trời, nói không chừng đến cuối cùng lại cùng chịu phạt cũng nên.

“Nói đi, chuyện ngày hôm qua là thế nào? Kể rõ ràng tỉ mỉ một lần cho tôi.” Lục Trường Chinh nói với chàng thanh niên vẫn đang quỳ rạp trên đất khóc lóc bằng giọng điệu lạnh tanh, nếu đây là người của mình, anh đã tiêu diệt ngay tại chỗ rồi.

“Đứng lên, khóc cái rắm, thành thật khai báo rõ ràng cho ông ngay.” Người đội trưởng gầm lên.

Những người khác nghe thấy động tĩnh cũng vội vàng chạy lại, đợi đến khi chàng thanh niên kể lại từ đầu đến cuối với bộ mặt nước mắt nước mũi lem nhem, ai cũng tức đến nỗi khoé mắt muốn nứt toạc ra.

Thể diện của bộ đội vũ trang bọn họ đã bị thứ hèn nhát mất nết này bôi nhọ rồi, để đặc vụ chạy mất, tội này lớn đến mức nào chứ?

Lục Trường Chinh tiếp tục hỏi thêm mấy câu, thấy không moi được tin tức hữu ích gì từ miệng kẻ hèn nhát này nên bảo những người còn lại dọn dẹp chút.

Anh để hai người áp giải tên hèn nhát kia về bộ đội vũ trang chờ xử lý, sau đó dẫn những người có kinh nghiệm đi về hướng đặc vụ chạy trốn để tìm kiếm dấu vết mới.

Nhưng chỉ có đoạn đầu tiên là dấu vết nhiều và rõ ràng, có lẽ do lúc đặc vụ hoảng loạn chạy trốn để lại. Còn sau đó thấy không có người đuổi theo nên tên đặc vũ bình tĩnh hơn, thế nên dấu vết trở nên mơ hồ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-113.html.]

Nhóm người chia nhau ra tìm kiếm khắp nơi. Lục Trường Chinh rà soát thế nào lại lần ra vị trí Lý Gia Ao. Lý Gia Ao vốn ở trên núi, chuồng bò nằm giữa sờn núi nên sẽ dễ dàng phát hiện nếu có tình huống gì xảy ra. Vậy nên Lục Trường Chinh định đi thăm dò, xem bọn họ có phát hiện điều gì không.

Thời điểm Lục Trường Chinh tới gần, Tô Đình Khiêm đang ôm một bó rơm lúa mì, chuẩn bị cho bò ăn.

Thấy có người xa lạ đi vào, mà người nọ lại có đôi mắt sắc bén, khí chất mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết không phải người tốt. Tô Đình Khiêm lập tính ném đống rơm lúa mì sang một bên, cầm gậy gỗ tiến lên trước, làm động tác phòng vệ, quát to: “Cậu là ai? Tới đây làm gì?”

Lục Trường Chinh thấy Tô Đình Khiêm như vậy, anh cũng đáp lại bằng ánh mắt sắc lẹm.

Người này hành động như vậy chắc chắn là biết điều gì đó rồi, nói không chừng còn gặp được tên đặc vụ rồi bị anh ta uy h.i.ế.p nên mới trở nên cảnh giác thế này.

Những người khác nghe thấy tiếng gầm của Tô Đình Khiêm cũng vội chạy ra.

Lục Trường Chinh thấy có nhiều người nhìn mình như vậy, nào là ánh mắt hoảng sợ, tàn nhẫn, thù địch… Nói chung có đủ cả, anh vội đổi thái độ, cười nói: “Mọi người đừng sợ, tôi chỉ muốn hỏi thăm tình hình thôi.”

Thú thật, vì chuyện cải tạo mà tóc Tô Đình Khiêm đã bạc đi nhiều, lại còn ở chuồng bò suốt một tháng nên trông ông cũng tiều tuỵ bao nhiêu, không còn dáng vẻ của một ông chú trung niên phong độ anh tuấn khi trước nữa, giống ông già năm, sáu mươi tuổi hơn.

Trương Chấn bình tĩnh, tiếp lời anh: “Chàng trai, tôi thấy cậu không giống người Lý Gia Ao, cậu tới nơi này làm gì?”

Lục Trường Chinh nhìn thái độ Trương Chấn, thầm nghĩ khéo là cựu lãnh đạo ở đâu đó bị đày đi cải tạo, bèn nói: “Ông cụ, tôi là người của đại đội thôn Lục Gia gần đây, tôi phụng mệnh tới để điều tra vài chuyện. Tôi tới đây để hỏi vài vị một số tình huống.”

Vừa nghe nhắc tới đại đội thôn Lục Gia, tim mấy người họ đập nhanh mấy nhịp. Mặc dù hai vợ chồng Tô Đình Khiêm đã cố gắng che giấu nhưng vẫn bị Lục Trường Chinh nhìn thấu sự hoảng loạn thoáng vụt qua trong mắt họ.

Đại đội bọn họ có vấn đề gì mà lại khiến đôi vợ chồng này sợ hãi tới vậy? Chẳng lẽ đặc vụ của địch đang ở trong đại đội bọn họ?

“Được rồi, cậu hỏi đi. Hỏi xong thì mau rời khỏi đây, nên ít tới chuồng bò thôi, dù gì nó cũng không tốt cho cậu.” Trương Chấn lên tiếng, ông cụ đi đến bên cạnh Tô Đình Khiêm, chắn trước mặt ông.

“Tôi muốn hỏi các vị tầm khoảng mười hai giờ đêm qua đến ba, bốn giờ sáng, các vị có phát hiện chuyện gì không bình thường không? Hoặc là nghe thấy tiếng động không bình thường?” Lục Trường Chinh hỏi, nhưng mắt thì vẫn liếc nhìn hai vợ chồng Tô Đình Khiêm.

Khi Mạc Ngọc Dung nghe Lục Trường Chinh nói thời gian cụ thể, cơ thể bà suýt mềm nhũn, chẳng lẽ Mạt Mạt tới đưa đồ đã bị bắt rồi?

Những người khác ít nhiều cũng có suy đoán tương tự, vậy nên họ đều trả lời rằng mình ngủ say nên không biết.

“Chú này, còn chú thì sao? Chú có phát hiện ra điều gì không bình thường không?” Lục Trường Chinh hỏi Tô Đình Khiêm.

Tô Đình Khiêm lắc đầu: “Không phát hiện ra gì hết, tôi ngủ đến tận lúc bình minh.”

Lục Trường Chinh cười, mang một phong thái lưu manh không thể tả: “Chú à, nếu vậy thì tại sao chú lại căng thẳng khi nhìn thấy tôi? Còn cả thím bên cạnh nữa, nếu không phải đang tựa vào cánh cửa thì chắc thím đã ngã xuống rồi.”

Xem ra nếu không đe doạ họ sẽ không nói thật.

Những người bị điều tới nơi này sống cũng chẳng dễ dàng gì, anh không muốn làm gì bọn họ, nhưng nếu họ đã không chịu phối hợp, anh buộc phải dùng đến những thủ đoạn đặc biệt.

“Chú thím, tôi không có ác ý gì cả, tôi chỉ muốn hỏi thăm tình hình thôi. Nếu hai người chịu nói thật, tôi hỏi xong sẽ đi ngay, còn nếu cứ cứng đầu không chịu nói, vậy tôi chỉ còn cách đưa hai người đi thẩm vấn.” Lục Trường Chinh cười nói, đồng thời liếc nhìn Mạc Ngọc Dung mấy lần.

Thím này trông có vẻ quen quen, anh luôn có cảm giác gặp người này ở đâu rồi vậy.

Nghe Lục Trường Chinh nói như vậy, nét mặt Trương Chấn cũng lạnh đi mấy phần, ông cụ đi tới đỡ Mạc Ngọc Dung, nói: “Cơ thể bà ấy không được khoẻ, mỗi ngày chúng tôi chỉ được ăn một bữa cơm thôi, bà ấy đói đến mức đầu óc choáng váng, đứng không vững. Cậu sẽ không bao giờ hiểu được những chuyện mà chúng tôi từng trải qua, có người lạ tới, chúng tôi căng thẳng là lẽ thường tình.”

Bình Luận (0)
Comment