Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 114

Lục Trường Chinh buông tay, giống như không định nói thêm gì nữa, nhưng anh vẫn cố gắng khuyên nhủ: “Chú, nếu có người uy h.i.ế.p chú thì cũng đừng sợ. Chỉ cần chú chịu nói thật, trước khi điều tra ra ngọn ngành mọi chuyện, tôi sẽ cử người bảo vệ chú.”

Tô Đình Khiêm kiên quyết lắc đầu: “Tôi không biết thật, ban ngày chúng tôi làm việc vất vả nên tối ngủ rất say.”

Lục Trường Chinh thở dài, anh hết cách rồi.

“Các vị không ngại nếu tôi vào tham quan chứ?” Lục Trường Chinh nhếch miệng cười, động tác tuỳ ý, trông hệt như dáng vẻ của một kẻ lưu manh.

Mặc dù trông ngoại hình đúng kiểu mặt chó thân người, nhưng trong mắt mấy người bọn họ, anh chẳng khác gì ác ma hung tợn.

Trương Chấn lạnh lùng: “Mặc dù chúng tôi được đưa đến đây để cải tạo lao động, nhưng nếu cậu muốn lục soát chỗ ở của chúng tôi cũng phải mời lãnh đạo công xã tới mới được.”

Lục Trường Chinh nhún vai: “Tôi không lục soát chỗ ở của các vị, tôi đi xem bò.” Dứt lời, anh cười rồi rời đi.

Đầu tiên cứ đi dạo một vòng trước để gây áp lực tâm lý với mấy người này, sau đó hỏi dò, nếu họ vẫn không chịu phối hợp thì chỉ đành mời người về bộ đội vũ trang để hỏi chuyện.

Thời điểm đi ngang qua phòng bếp, Lục Trường Chinh liếc nhìn quanh hòng thăm dò. Phòng bếp rất nhỏ, chỉ cần nhìn cái là biết có cái gì ngay.

Cũng chính vì nguyên nhân này nên Lục Trường Chinh chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy cái niêu đất đặt cạnh bếp. Mặc dù nói niêu đất nào cũng giống nhau, nhưng cái nắp bên cạnh niêu có một lỗ nhỏ ở mép và đáy, rất giống với chiếc anh vô tình đụng trong nhà mình.

Lục Trường Chinh đi tới cầm cái niêu đất lên nhìn, đúng là niêu nhà anh.

Tại sao niêu đất nhà anh lại ở đây? Sau đó anh quay đầu nhìn Tô Đình Khiêm và Mạc Ngọc Dung đang nhìn chằm chằm về phía mình, sự giác ngộ của Lục Trường Chinh không khác gì tia sét đánh thẳng đầu anh!

Thảo nào anh thấy thím kia trông quen mắt, hoá ra chú với thím này là cha mẹ vợ của anh!

Xong đời rồi!

Khi mấy người họ thấy Lục Trường Chinh cầm niêu đất lên xem xét, tim họ như nhảy lên tới cổ họng.

Đó chính là đồ mà Tô Mạt đưa tới, xem ra Tô Mạt xảy ra chuyện thật rồi.

E là Tô Mạt bên đó không chịu thừa nhận nên người đàn ông này tới đây tìm chứng cứ, bọn họ đành phải cắn c.h.ế.t cũng không chịu thừa nhận, không thể hại con được.

Đằng nào cũng đã tới nước này rồi, Mạc Ngọc Dung không sợ nữa, bà phải bảo vệ bé con của bà. Dù có thế nào chăng nữa, dù bị tra tấn kinh khủng đến đâu, bà cũng không hé răng nói nửa lời.

Mạc Ngọc Dung đi tới, vươn tay: “Đồng chí này, chúng ta chỉ có hai cái niêu đất này để nấu ăn, cậu cẩn thận chút đi, đừng làm vỡ của chúng tôi.”

Lục Trường Chinh cười gượng, đúng là phòng bếp nhỏ bằng cỏ tranh này không có cái nồi nào để nấu, chỉ có hai cái niêu đất miễn cưỡng dùng để nấu vài món cho có lệ.

Thấy Mạc Ngọc Dung thò tay qua, Lục Trường Chinh trả niêu đất lại cho bà.

Mạc Ngọc Dung vờ như không cầm cẩn thận khiến niêu đất rơi xuống đất, va vào góc bếp và vỡ nát.

“Ai u, sao lại thế này chứ, sao lại vỡ rồi?” Mạc Ngọc Dung kêu lên.

Lục Trường Chinh: …

Mẹ vợ của con ơi, mẹ có thể diễn sao cho giả hơn nữa được không?

Những người khác cũng không ngờ Mạc Ngọc Dung lại to gan lớn mật như vậy, dám làm rơi vỡ niêu đất. Sợ Lục Trường Chinh làm khó dễ, Tô Đình Khiêm vội chạy tới kéo Mạc Ngọc Dung ra phía sau.

Nhưng Lục Trường Chinh lại không gây khó dễ như dự đoán của mọi người, ngược lại anh chỉ cười, xua tay nói: “Ngại quá, thím à, tại tôi trượt tay, tôi sẽ bù cho mọi người cái mới.”

Đứng trước chuyện Lục Trường Chinh bất ngờ thay đổi thái độ, mấy người không hiểu chuyện gì xảy ra, tưởng anh lại đang có ý đồ gì khác nên càng nâng cao cảnh giác hơn.

Lục Trường Chinh vừa suy nghĩ vừa bước ra khỏi phòng bếp, anh đi dạo quanh chuồng bò một lượt.

Đầu óc anh chỉ quẩn quanh vấn đề nên thừa nhận thân phận với cha mẹ vợ thế nào, để họ tin tưởng và nói hết sự thật với anh.

Phải kính trọng cha mẹ vợ, nhưng công việc thì vẫn cần hoàn thành.

“Chú, thím, cháu có thể nói chuyện riêng với hai người được không?” Lục Trường Chinh nở nụ cười thân thiện, thái độ tốt hơn hẳn, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi.

Tô Đình Khiêm không biết Lục Trường Chinh đang muốn làm cái quỷ gì, ông lưỡng lự, lén liếc nhìn Trương Chấn một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-114.html.]

Tô Đình Khiêm sinh ra trong một gia đình giàu có, có cha và anh trai che chắn bảo vệ, nửa đầu cuộc đời của ông luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng trải nhiều. Bỗng một ngày bị buộc tội oan rồi đày đi cải tạo, đây có lẽ là trắc trở lớn nhất trong kiếp này của ông.

Trương Chấn khẽ gật đầu, nói: “Vậy mọi người tới phòng bếp nói chuyện đi.” Dứt lời, ông cụ và những người khác rời đi, về phòng ngủ.

Mặc dù cách hành xử của người này có hơi ngông, nhưng ánh mắt trong sạch liêm chính, chắc chắn không phải loại người gian ác gì.

Ba người vào phòng bếp, Lục Trường Chinh đứng yên, sau đó cúi người hành lễ chào hai người họ.

“Cha mẹ, con là Lục Trường Chinh, Tô Mạt là vợ con. Vừa nãy con không nhận ra hai người nên có hành động không đúng đắn, thật ngại quá.” Lục Trường Chinh hạ giọng.

Tô Đình Khiêm: …

Chẳng trách, ông cứ thắc mắc mãi tại sao tự dưng người đàn ông này lại có thái độ tốt như vậy, hoá ra là muốn giả mạo đứa con rể rẻ tiền của ông để chuộc lợi. Đứa con rể rẻ tiền của ông vẫn đang trong quân đội, tối qua lúc đến đây Mạt Mạt cũng không nói là anh đã về.

Trước khi giả mạo cũng không thèm đi hỏi thăm rõ ràng.

Hừ!

“Đừng có đi nhận cha mẹ loạn lên như thế, tôi không có đứa con trai lớn như cậu. Tô Mạt là ai? Tôi không quen biết.” Định lợi dụng mối quan hệ để moi móc thông tin từ bọn họ sao, không thể.

“Không phải, cha mẹ, Tô Mạt là vợ con thật, con là Lục Trường Chinh.” Lục Trường Chinh vò đầu, không ổn rồi, cha mẹ vợ không chịu nhận, e là họ đã coi anh là kẻ xấu thật rồi. Nhưng anh lại không cầm giấy tờ tùy thân theo bên mình.

“Hai người tin con đi, con đang nói thật.”

“Được, chúng tôi tin cậu, Tô Mạt là vợ cậu, nhưng chúng tôi thật sự không quen biết Tô Mạt.”

Lục Trường Chinh: …

Hai vợ chồng nhất quyết không chịu tin lời Lục Trường Chinh nói, không phải nhà bọn họ không có quân nhân mà không biết. Nhìn Lục Trường Chinh chẳng giống quan quân chút nào cả, ngược lại còn có phong thái của kẻ lưu manh.

Bây giờ bọn họ còn nghi ngờ anh là nanh vuốt bên thành phố Hải phái tới. Ban đầu đe doạ, sau đó lại lôi kéo làm quen nhằm lấy lòng tin của bọn họ, sau đó moi móc thông tin từ miệng bọn họ.

Tóm lại, họ không quan tâm anh đến từ đâu, họ tuyệt đối không thể thừa nhận quan hệ với Mạt Mạt được.

Lục Trường Chinh đau đầu: “Thế này đi, con sẽ quay về bảo Mạt Mạt viết thư chứng minh cho hai người thấy.”

Trái tim hai người họ nhói lên, xem ra Mạt Mạt đã bị bọn họ khống chế rồi, có thể ép cô viết thư được. Sự lo lắng và nỗi căm hận trong mắt hai người như sắp lộ rõ ra ngoài.

Lục Trường Chinh bối rối, nhưng anh biết lúc này mình không thể tiếp tục ở lại đây nữa, bởi anh không những không lấy được thông tin gì mà còn khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.

“Cha mẹ, vậy con đi trước, hai người yên tâm, con sẽ cử người âm thầm bảo vệ hai người.” Lục Trường Chinh nói, anh sợ buổi tối đặc vụ sẽ lại tới làm hại bọn họ, anh vội quay về cử người tới theo dõi.

Đôi vợ chồng cứng họng, đây có phải là đang giám sát họ một cách trắng trợn táo bạo không?

Ban đầu họ còn nghĩ nhờ người báo với Canh Trường Thanh, để anh ta đi xem tình hình Tô Mạt.

Đợi sau khi Lục Trường Chinh rời đi, hai vợ chồng vội vàng kéo Trương Chấn vào phòng và kể cho ông cụ nghe chuyện vừa xảy ra.

“Chú Trương, chú bảo bọn cháu phải làm gì bây giờ?”

Mạc Ngọc Dung khóc thầm, bây giờ Mạt Mạt thế nào còn chưa biết, tất cả là tại bọn họ đã làm liên lụy tới cô.

“Khoan đã, đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Trương Chấn nói: “Nếu người đó thật sự là chồng Mạt Mạt thì với tính cách của con bé, nó sẽ tới thẳng đây.”

Mặc dù người đàn ông vừa nãy hành động hơi lỗ mãng, nhìn cũng có vẻ lưu manh nhưng đúng là anh không làm gì bọn họ, cùng lắm chỉ hỏi thăm tình hình rồi đe doạ hai câu.

So với những kẻ nhìn bọn họ như người mang bệnh dịch, lúc nào cũng tỏ ra khinh bỉ, động một cái là đánh chửi người thì người đàn ông vừa nãy thật sự tôn trọng họ từ tận xương tuỷ, không phải loại người ỷ mạnh h.i.ế.p yếu.

Rất có thể người đó thật sự là chồng Tiểu Mạt.

Sau khi Lục Trường Chinh rời đi, anh nhanh chóng tập hợp đồng đội rồi cử hai người ngồi canh gần chuồng bò Lý Gia Ao. Dặn bọn họ canh chừng chuồng bò thật kỹ, nếu thấy có người tới đó định hành hung người thì lập tức khống chế ngay.

Còn mình thì quay về nhà.

Bây giờ chuyện đặc vụ đã nổ ra, không cần thiết phải tiến hành điều tra trong bí mật nữa. Cứ làm theo hai bước, bên ngoài thì cứ lùng bắt mạnh mẽ, đồng thời tiếp tục điều tra trong âm thầm.

Bình Luận (0)
Comment