Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 115

Lúc Lục Trường Chinh về đến nhà, Tô Mạt đang ở trong nhà trồng rau. Nghe Lục Trường Chinh gọi cô còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác ngay giữa ban ngày.

Chờ Lục Trường Chinh kêu tiếng thứ hai, Tô Mạt chắc chắn không phải bản thân mình bị ảo thanh, cô nhanh chóng đi ra ngoài. Thấy Lục Trường Chinh đang đứng ở ngoài cửa viện thì rất ngạc nhiên.

Tô Mạt vừa mở cửa vừa hỏi: “Sao anh lại quay trở lại?”

Lục trường chinh thấy thần sắc của vợ dường như không vui mừng lắm, anh có chút mất mác nho nhỏ, “Ở đây có nhiệm vụ nên anh về.”

Khi vào phòng, Lục Trường Chinh thấy trong phòng đang bày bốn cái khung gõ lùn rất to, trong còn chứa đầy đất thì sợ hết hồn. Những dụng cụ khác trong nhà đều bị vợ anh dời vào trong góc.

“Vợ, em đang muốn làm cái gì đây?” Khóe miệng Lục Trường Chinh hơi co rút lại.

“Trồng rau cải đó, bên ngoài tuyết rơi không trồng được nên trồng một ít trong phòng, nếu không mùa đông lại không có rau cải ăn.”

“Vợ anh đúng là thông minh, phương pháp hay như vậy mà cũng nghĩ ra được. Đến lúc đó những người khác đều ăn cải thảo hầm khoai tây, chúng ta có thể ăn rau cải xanh, bọn họ hâm mộ c.h.ế.t mất.” Lục Trường Chinh vội vàng tâng bốc.

Tô Mạt cười, không thể không thừa nhận người này thực sự rất biết cung cấp giá trị tinh thần tích cực cho người khác.

“Anh ăn cơm chưa?” Tô Mạt cười hỏi.

“Chưa ăn, bận rộn cả một ngày nên gặm hai cái màn thầu cứng.” Lục Trường Chinh tỏ vẻ đáng thương với vợ.

“Em vừa mới hấp bánh bao, anh ngồi đi, em lấy cho anh mấy cái để lấp bụng.” Buổi chiều Tô Mạt vừa mới gói bánh bao, lúc rảnh rỗi cô đã làm được hai lồng hấp, trong nồi còn có ba lồng hấp đã được hấp xong.

Cũng gói ba loại nhân, nhân mỡ heo và bạch cải băm vụn cùng với đậu hũ, nhân trứng gà miến rau hẹ, nhân hành tây thịt chân giò xông khói. Đậu hũ vẫn là phần Lưu Ngọc Chi đưa cho cô hôm trước, thịt xông khói là do cô làm vào thời gian rảnh, cô cắt khoảng một đến hai cân thành miếng mỏng sau đó thái nhỏ trộn cùng hành tây đã băm để gói.

Lục Trường Chinh vội vàng ngồi yên vị ở góc bàn ăn, Tô Mạt cầm một cái bát, nhặt bốn đến năm cái bánh bao từ trong lồng hấp đưa qua. Lúc Lục Trường Chinh ăn, cô còn tới phòng phía tây mở túi sữa bột mà anh gửi về ra pha cho anh một ly.

Lục Trường Chinh ăn bánh bao thơm ngon, gần như chỉ mấy miếng là hết một cái. Tay nghề của vợ anh thực sự không có gì phải bàn cãi, mùi vị bánh bao này thật sự rất tuyệt.

Thấy Tô Mạt còn pha cho mình một ly sữa bột, Lục Trường Chinh cảm thấy vô cùng thoải mái, vợ anh thực sự rất thương anh, ngay cả sữa bột cũng pha cho anh uống.

Sau khi ba cái bánh bao trôi xuống bụng, Lục Trường Chinh cũng không ăn vội như vậy nữa, anh uống sữa ấm nóng, nói với Tô Mạt: “Vợ ơi, anh đã gặp cha mẹ rồi.”

“À.” Tô Mạt nhất thời không phản ứng lại kịp: “Có gặp ông nội không?” Cơ thể Lục Bá Minh hiện giờ đã tốt hơn nhiều.

Lục Trường Chinh có chút sửng sốt, không phải vợ đã nói ông nội cô qua đời rồi sao? Chẳng lẽ ông cụ vừa rồi chính là ông nội cô? Cũng có thể lắm, anh thấy cha vợ luôn luôn hỏi ý kiến ông cụ kia.

“Vợ, ông nội còn khỏe mạnh không?” Lục Trường Chinh chần chừ hỏi lại.

Tô Mạt ngạc nhiên nhìn Lục Trương Chinh, thời gian trước không phải người này còn viết thư cảm ơn cô sao, sao bây giờ còn nói như mê sảng thế này.

Bấy giờ Lục Trường Chinh mới nhận ra Tô Mạt đã hiểu lầm.

“Vợ ơi, không phải anh nói bên nhà anh, anh nói bên nhà em cơ, anh đã đi hố chuồng bò của nhà họ Lý.”

Tô Mạt lúc này thực sự kinh hãi, cô đứng bật dậy: “Anh đi hố chuồng bò ư?”

Lục Trường Chinh gật đầu: “Phát hiện có hang ổ đặc vụ ở trong núi nên anh phụng mệnh trở lại lùng bắt.” Sắp bắt đầu lùng bắt toàn diện rồi nên không có gì mà không thể nói.

“Đặc vụ kia trốn ở hố chuồng bò nhà họ Lý?”

“Không phải. Nhưng cha chúng ta hẳn là đã bắt gặp đặc vụ kia, có thể còn bị uy hiếp, trước mắt cha không tin tưởng anh lắm, hỏi tình hình cha cũng không nói, vậy nên anh mới vội vàng trở lại, em viết một lá thư, anh cầm đi cho cha vợ.”

“Em yên tâm, anh đã phái người bảo vệ chỗ chuồng bò, sẽ không để cha vợ gặp nguy hiểm đâu.” Lục Trương Chinh vội vàng bổ sung.

Tim Tô Mạt thắt lại, nhưng cô suy nghĩ rồi lại phát hiện ra hình như có gì đó không đúng: “Sao anh biết cha đã gặp phải đặc vụ? Là do có dấu vết chứng minh đặc vụ tới chuồng bò nhà họ Lý ha?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-115.html.]

Lục Trường Chinh kể lại Tô Đình Khiêm gặp phải anh thì phản ứng rất căng thẳng, và khoảng thời gian gặp phải đặc vụ đang trốn chạy trên núi cho đến những phản ứng bất thường khác của hai người họ.

Tô Mạt: …

Nếu cô đoán không sai thì hai bên hẳn đã hiểu lầm nhau, Tô Đình Khiêm không gặp đặc vụ, người gặp đặc vụ thực sự là cô.

Tô Đình Khiêm hẳn đã nhầm Lục Trường Chinh là nanh vuốt do bên Thượng Hải phái tới,

Tô Mạt liếc nhìn Lục Trường Chinh, hôm nay anh không mặc quân trang, biểu cảm cười đùa cợt nhả, thực sự không giống dáng vẻ của quân nhân.

“Có phải anh đã làm gì khiến cho cha mẹ coi anh là người xấu không?”

Lục Trường Chinh ho khan, anh hơi chột dạ: “Chỉ hỏi tình hình thôi, cha mẹ không phối hợp anh cũng chỉ hù dọa vài câu, chỉ hù xíu thôi.” Lục Trường Chinh làm động tác tay chỉ một xíu.

“Lúc đó anh không nhận ra cha mẹ mình, nếu nhận ra thì cho anh mượn mười lá gan anh cũng không dám.” Lục Trường Chinh ra vẻ đáng thương nhìn Tô Mạt.

Tô Mạt: …

“Vậy sau đó anh lại nhận ra?”

Nói thật là tướng mạo của nguyên chủ cũng không giống vợ chồng Tô Đình Khiêm lắm, chỉ có đường nét tương đồng với Mạc Ngọc Dung. Nghe nói nguyên chủ có khuôn mặt giống với bà nội đã qua đời của mình.

“Anh nhìn thấy niêu đất của chúng ta rồi.”

“Gì cơ?”

“Vợ ơi cái niêu đất em từng cầm qua ấy, lúc đó anh vô tình làm mẻ hai miếng nhỏ, bấy giờ anh nhìn qua cái là nhận ra. Hơn nữa dáng dấp của em tương tự với mẹ nên anh mới đoán được.”

Tô Mạt chống eo, anh cũng lợi hại lắm, từ một cái niêu đất cũng có thể nhận ra người nhà. Hai miếng mẻ nhỏ kia cô cũng đã thấy, không tính là lớn, người bình thường rất dễ bỏ qua, cô còn tưởng lúc mua đã có.

“Vợ ơi em mau viết một lá thư, anh cầm đi cho cha vợ, chuyện này không thể chậm trễ được.” Bắt đặc vụ sớm một ngày thì cũng được yên lành sớm hơn một ngày.

“Chỉ sợ em viết thư cha cũng không tin anh, cha sẽ cho là em bị anh không chế hoặc thư là do các anh ngụy tạo.” Tô Mạt nói.

Mặc dù cô có thể bắt chước nét chữ của nguyên chủ nhưng ít nhiều vẫn có chút khác biệt, làm cha mẹ nhất định có thể nhận ra.

Tô Mạt tính toán lại cuối cùng vẫn quyết định kể chuyện trong nhà cho Lục Trường Chinh biết, cô muốn lợi dụng quyền lực để bảo vệ nhà họ Tô thì Lục Trường Chinh cũng là lựa chọn tốt.

Dù sao dựa vào thân phận của cô nếu muốn lăn lộn làm quan nhỏ thì cố gắng chắc cũng tạm được, nhưng nếu muốn leo đến vị trí cao để có thể dựa vào đó chống lại đối phương vậy khả năng là rất khó, có thể không qua được thẩm tra chính trị.

Lục Trường Chinh đang muốn mở miệng lại bị Tô Mạt cắt ngang, lời cô nói ra vô cùng dọa người: “Hơn nữa, cha em không gặp đặc vụ, người gặp đặc vụ là em.”

Lục Trường Chinh vừa mới uống một hớp sữa bò, thiếu chút nữa là phun ra ngoài: “Em nói gì?”

“Tối hôm qua lúc mười hai giờ em tới hố chuồng bó đưa đồ một chuyến, lúc quay lại từ xa nhìn thấy một người mặc áo tơi lên núi, chắc là đặc vụ mà các anh muốn tìm.”

Lục Trường Chinh nhất thời không tìm được từ ngữ, điều này thực sự quá mức kinh hãi.

Thực sự không nhận ra lá gan của vợ anh lại không nhỏ như thế, nửa đêm canh ba dám một mình đi đường núi. Nhưng ngay lập tức anh lại cảm thấy lo lắng đau lòng, quá nửa đêm rất nguy hiểm, nếu gặp phải người xấu thì phải làm sao. Hơn nữa hiện tại lạnh như vậy, rất khổ cực.

Nhưng anh lại không thể nói ra câu không cho cô đến đó, dù sao cũng là cha mẹ, hơn nữa chỗ đó thực sự chật vật, ngay cả chảo cũng không có.

“Vợ, lần sau đừng có đi nửa đêm, nguy hiểm lắm.” Hồi lâu sau Lục Trường Chinh mới thốt ra câu này.

“Được.” Về chuyện này, Tô Mạt không tranh cãi với anh.

“Người nọ có vóc người không cao, không cao hơn em bao nhiêu, nếu không là đàn bà thì là một người đàn ông gầy nhỏ.” Tô Mạt chủ động cung cấp thông tin.

Bình Luận (0)
Comment