Thấy Tô Mạt nhắc tới đặc vụ, biểu cảm trên mặt Lục Trường Chinh cũng nghiêm túc, anh lại hỏi Tô Mạt vài vấn đề, cô cũng cố gắng nhớ lại rồi kể lại.
Nói xong chuyện đặc vụ, Tô Mạt chuyển đề tài: “Trường Chinh, em muốn nói một vài chuyện trong nhà em cho anh nghe.”
Lục Trường Chinh lập tức ngồi nghiêm chỉnh. Cuối cùng vợ cũng bằng lòng nói với anh, thế này coi như anh đã vượt qua sự khảo nghiệm của vợ rồi đúng không?
“Nhà em xuất thân tư bản, ông nội em bắt đầu tài trợ cho Đảng ta từ thời kỳ chiến tranh, được coi là nhà tư bản cách mạng rất nổi tiếng ở Thượng Hải…” Tô Mạt khái quát chuyện trong nhà kể cho Lục Trường Chinh nghe một lần.
Nhưng phương diện tiền tài chỉ tính sổ tiết kiệm chứ những đồ chôn dưới mật thất còn chưa tính. Dù sao tiền là thứ có thể quang minh chính đại rút ra chứ đồ mật thất hiện tại không dám tiếp xúc dù chỉ là vài giây.
“Không biết mấy người kia nhận được tin tức từ đâu, họ cho là nhà họ Tô còn giấu nhiều tài sản nên nổi lòng tham, bấy giờ mới lập kế hãm hại cha em, bắt bọn họ vào hội ủy viên cách mạng, muốn dùng nghiêm hình tra khảo ra tung tích những món đồ đó.”
“May là trước đó ông nội em làm rất nhiều việc thiện, có người nhớ ân khi trước nên âm thầm trợ giúp cha mẹ em tới nơi này an toàn.”
“Nhưng dù đã tới nơi này rồi, những người đó vẫn còn chưa bỏ qua.”
“Hẳn là anh biết khoảng thời gian trước có hai đặc vụ tới trong núi bị heo rừng g.i.ế.c c.h.ế.t đúng không? Thực ra hai người kia không phải đặc vụ mà là nanh vuốt của những người đó, họ tới đây là muốn bắt cha mẹ em để tra hỏi tung tích những thứ đồ kia.”
Nghe đến đoạn này, trong con ngươi của Lục Trường Chinh toát ra ánh sáng rét lạnh, những người đó cũng đã tìm tới nơi này rồi, vậy vợ anh cũng không an toàn. Một khi không hỏi được gì từ cha mẹ vợ thì bước kế tiếp chắc chắn sẽ tới tìm vợ anh.
“Cho nên khi thấy anh, cha em mới căng thẳng như vậy. Cha đoán anh là nanh vuốt mà bên Thượng Hải phái tới.
Nghe vợ nói như vậy, Lục Trường Chinh cũng biết nguyên nhân tại sao cha mẹ vợ lại bất thường như vậy.
“Vợ, những người khác ở hố chuồng bò có thể tin được không?”
“Người ở đó lâu năm nhất tên là Trương Chấn, là thị trưởng trước kia của Thượng Hải, bạn tốt của ông nội em. Ông ấy là người có thể tin tưởng tuyệt đối, chàng trai trẻ tuổi kia là thư kí của ông Trương cố ý đi cùng để chăm sóc ông ấy, ông Trương rất tín nhiệm anh ta. Ngoài ra còn có một đôi vợ chồng là giáo sư đại học thành phố Kinh, chắc có thể tin.”
“Em đi mấy lần, đến tận bây giờ vẫn chưa xảy ra vấn đề gì.”
Lục Trường chinh: …
Lá gan của vợ quá to, giờ mới được bao lâu mà đã đi mấy lần.
“Vợ, như vậy đi, em vẫn viết thư cho anh, nói rõ ràng nguyên do mọi chuyện, anh cầm đi cho cha xem. Sau đó vờ như manh mối về đặc vụ là do bọn họ cung cấp, chờ sau khi bắt đặc vụ, anh sẽ nghĩ cách khen thưởng cho bọn họ, dù chỉ đưa chảo cho bọn họ cũng được, anh thấy họ nấu cơm toàn dùng niêu đất.”
Tô Mạt hết sức kinh ngạc: “Bọn họ không có nồi à?” Lần nào cô đi cũng đến phòng cha mẹ, thực sự không đi qua chỗ bếp lò.
Lục Trường Chinh lắc đầu: “Vợ, em hãy yên tâm, anh sẽ nghĩ cách cho họ, khoảng thời gian này em cũng đừng đi nữa.” Cũng đừng để lính của anh bắt được vợ anh.
Phạm nhân cũng còn một cơ hội lập công chuộc tội, người ở hố chuồng bò cung cấp đầu mối, giúp bắt được đặc vụ, khen thưởng cũng là điều có thể.
Tô Mạt gật đầu, ngày hôm qua cô đã mang nhiều đồ qua rồi nên cũng định để cách một thời gian nữa.
Cô về phòng lấy giấy bút, Tô Mạt cầm bút bắt đầu sột soạt viết thư, cố gắng bắt chước chữ viết của nguyên chủ.
Lục Trường Chinh ăn xong lại nhìn hai cái phòng vài giây thì phát hiện, có vợ quả nhiên nhà nhìn giống nhà hơn.
Phòng phía tây thêm một giá lớn, bên trên đổ đầy lương thực. Phòng ngủ của bọn họ cũng được dọn dẹp kĩ càng, vợ anh còn rất tình cảm trồng thêm vài chậu hoa.
Chỉ có điều nhìn chậu hoa kia anh luôn cảm thấy rất quen mắt, anh không nhịn được lại nhìn thêm vào lần, cuối cùng cũng phát hiện điều không bình thường.
“Vợ ơi đây không phải là nhân sâm núi tự nhiên đó chứ?”
Tô Mạt ngẩng đầu nhìn qua: “Đúng vậy.” Giọng nói bình tĩnh như thể đó chỉ là một cây cải thảo vậy.
Lục Trường Chinh hơi ngẩn ra, bây giờ nhân sâm núi nhiều đến mức có thể đào về nhà trồng rồi sao? Mấu chốt là còn trồng trong chậu sành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-116.html.]
“Trồng như vậy cũng sống được hả?”
“Cũng tạm, chỉ không đạt đến độ dài tốt nhất.” Gặp mấy chuyện như này ấy mà, biểu hiện của bản thân càng tự nhiên thì người khác càng khó nhìn ra sơ hở.
“Ha! Đúng là…” Lục Trường Chinh đi quanh cái chậu sành vài vòng, không ngờ cây sâm phát triển khá tốt, vào đông cũng chẳng rụng lá.
Lẽ nào sâm núi rất hợp trồng trong chậu sành?
Chẳng trách lúc thư nhà gửi đến, mẹ anh cứ luôn miệng khen Mạt Mạt là ngôi sao may mắn, xem ra quả nhiên là vậy thật.
Người khác muốn tìm được một cây sâm núi đã khó, vợ anh thì hay rồi, tận bốn cây.
“Vợ ơi, đừng để người khác thấy được đống sâm này của em nhé.” Trong thôn có không ít “yêu tinh ghen ghét”, bị cử báo phải nộp đồ vật lên đã đành, còn chịu phê bình.
“Anh yên tâm, em không cho người ngoài vào phòng đâu.”
Cô đặt ở vị trí đó, dù có đứng sau cửa sổ liếc vào trong cũng không thấy được, huống hồ đang mùa đông nên cửa phòng luôn đóng chặt.
Sau khi Tô Mạt viết thư xong, cô gập lại, rồi đưa cho Lục Trương Chinh.
Lục Trường Chinh nhận lấy, chuẩn bị đi, ngang qua bếp lò thì dừng lại: “Vợ ơi, anh có thể lấy mấy cái bánh bao không? Mấy thằng ranh con ở trên núi vẫn chưa ăn gì cả.”
Tất nhiên Tô Mạt không từ chối, cô lấy một túi vải sạch sẽ, sau khi hỏi rõ sỉ số thì lấy cho mỗi người hai cái.
Lục Trường Chinh vui vẻ cầm túi vải đi mất. Đám ranh con kia có lộc ăn rồi, được nếm thử tay nghề của vợ anh.
Hơn mười giờ tối, Tô Mạt đã chuẩn bị ngủ, bỗng nhiên đại đội bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.
Cô vội vàng mặc quần áo xuống giường đất, đi ra sân nghe ngóng thử đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Lý Nguyệt Nga vội vàng đi tới.
“Tiểu Mạt, mau về phòng, công an và bộ đội vũ trang tới bắt đặc vụ.”
Tô Mạt hoảng hốt: “Đặc vụ lẩn trốn trong đại đội chúng ta á?”
“Mẹ không rõ, dù sao có rất nhiều người tới, cha con đã bị gọi đi rồi. Con đừng sợ, mẹ qua ở với con. Chúng ta về phòng đã, khoan hãy ngủ vội, hẳn lát nữa sẽ có người tới kiểm tra đấy.”
Hai mẹ con vào phòng leo lên giường đất, Lý Nguyệt Nga thấy Tô Mạt vô cùng bình tĩnh, giống như đã biết chuyện nên tò mò hỏi: “Con biết sẽ có người tới bắt đặc vụ trước rồi à?”
Tô Mạt gật đầu: “Dạ, buổi chiều Trường Chinh có quay về.”
"Cái gì? Nó về rồi?" Lý Nguyệt Nga rất ngạc nhiên. Cái thằng này, về chỉ lo đi thăm vợ, không thấy đi thăm cha mẹ được lúc nào.
Tô Mạt sờ mũi, nói đỡ cho Lục Trường Chinh: “Anh ấy đói bụng nên về lấy đồ ăn, lấy xong là đi lên núi ngay.”
"Buổi trưa con có gói mấy lồng bánh bao, nghĩ bụng tối mang qua cho cha mẹ một ít nhưng đều bị anh ấy cầm đi hết rồi.”
Lý Nguyệt Nga đau lòng xua tay: “Cha mẹ không sao, ăn lúc nào chả được. Bọn họ thì khốn khó, phải sống trên núi giữa trời đông giá rét, còn không có cái ăn.”
“Hôm nay mẹ cũng làm khá nhiều bánh bao, mai mẹ mang sang cho con, nếu nó lại trở về thì con cứ hấp cho nó mang đi nhé.”
“Dạ.” Tô Mạt không từ chối, chủ yếu là cô đã dùng hết bột ngô rồi, nếu chỉ làm bằng bột mì không thôi thì xa xỉ quá.
“Tiểu Mạt, thằng ba có nói lý do bên trên tới bắt đặc vụ hay không?” Lý Nguyệt Nga hạ giọng hỏi.
“Nghe nói trên núi phát hiện hang ổ của đặc vụ, bộ đội vũ trang mai phục tối hôm qua phát hiện ra nhưng không bắt được hết, một tên chạy thoát nên giờ mới đến từng đại đội lục soát.”
“Chao ôi, chuyện gì đây trời, thời gian này vừa mới tốt lên chút thì lại xuất hiện thêm vụ nữa." Lý Nguyệt Nga vỗ đùi: “Con nói, sao lợn rừng không ủi c.h.ế.t hết đặc vụ đi, chừa lại một tên làm gì cơ chứ.”