Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 117

Các xã viên trong đại đội của thôn Lục Gia hôm nay đã phải chứng kiến hai sự kiện cùng một lúc.

Ban ngày họ rất phấn khởi, khi cánh nhà báo tới phỏng vấn còn chụp không ít ảnh, khả năng lớn số ảnh đó đều được đăng trên báo chí. Mọi người rất phấn khích, bởi vì được đăng ảnh lên báo chính là chuyện làm vinh dự cả dòng họ.

Tới buổi tối, các xã viên hưng phấn cả ngày mới chớm ngủ một lát thì đột nhiên có một đám người tới, nói là muốn bắt đặc vụ.

Khiến mọi người rất sợ hãi.

Đã nhiều năm sống chung với cả đại đội, ai cũng biết gốc gác của ai, tự dưng có người báo rằng có lẽ bên trong đại đội có một đặc vụ đang ẩn náu.

Chuyện này rất đáng sợ!

Tổ tiên nhà mình là người thành thật tám đời bần nông, không biết sao lại bị bôi đen vì ở chung một đại đội với đặc vụ.

Vài người nhát gan nhìn ai cũng thấy giống đặc vụ.

Không cần ai nhắc nhở bọn họ cũng vắt óc suy nghĩ những chuyện bất thường trong thôn xảy ra dạo gần đây, khi nhân viên điều tra tới chưa kịp hỏi gì đã nói hết những gì mình nghĩ.

Tin tức hữu dụng không có mấy, nhưng lại nói ra không ít chuyện không sạch sẽ trong thôn, khiến cán bộ đại đội đi cùng nhân viên điều tra rất tức giận.

Một đám ngốc nghếch, may mà cánh nhà báo đã đi rồi. Nếu cánh nhà báo vẫn ở đây, nghe thấy chuyện họ kể rồi thì chắc cái đại đội tiên tiến này đã nổi tiếng khắp toàn quốc rồi.

Ngay cả chuyện Tô Mạt trồng rau nhanh lớn cũng có người báo lên trên.

Một lát sau đã có người tới chỗ Tô Mạt.

Người dẫn đường là đội trưởng đội sản xuất, đi theo sau lưng là ba người trên huyện.

Thấy Lý Nguyệt Nga cũng ở đây, đội trưởng đội sản xuất khách sáo chào hỏi, sau đó bọn họ đi vào nhà kiểm tra xem có giấu người nào không.

Đương nhiên họ sẽ không lật tung hết đồ lên như trong mấy bộ phim cũ, mà chỉ đi kiểm tra các góc kín trong nhà hoặc mấy cái tủ lớn, ngay cả mấy cái chậu gỗ phẳng Tô Mạt dùng để trồng rau trong nhà cũng bị bọn họ lật xem.

Cũng may sau khi Lục Trường Chinh đi, để bảo đảm an toàn, Tô Mạt đã cất hết mấy chậu nhân sâm núi hoang dã vào không gian.

Ngoài kiểm tra bên trong nhà, mấy người đó còn kiểm tra các góc phía sau nhà, những nơi có thể giấu người như phòng chứa củi, nhà xí các thứ, mấy nơi mà chủ nhà không hề biết.

Kiểm tra xong cũng không phát hiện có gì bất thường, một người đàn ông tầm trung niên chải tóc ngược bước tới, không hề khách sáo hỏi: "Cô là Tô Mạt sao?"

"Đúng vậy." Tô Mạt gật đầu.

"Nghe nói các loại rau cô trồng lớn rất nhanh, có phải cô đã dùng tới loại phân bón nước ngoài nào không?"

Tô Mạt bực mình, rất nhiều người thích quy tội cho người khác, hôm nay thì có những hai người.

"Đồng chí, tôi trồng rau tưới bằng nước lã, thỉnh thoảng mới dùng tới phân bón hữu cơ chứ không dùng loại phân bón nào khác. Còn tại sao rau tôi trồng lại lớn nhanh như thế thì tôi đoán, khả năng đất ở đây chưa từng trồng trọt nên mới không được phì nhiêu."

"Còn có nguyên nhân nào khác nữa không thì tôi không biết."

"Đất ở ngay cổng sân, đồng chí không tin có thể đào chút mẫu đất mang tới viện nghiên cứu để kiểm tra. Nếu đồng chí tìm ra được nguyên nhân giúp lương thực lớn nhanh thì tôi nghĩ tất cả đồng chí nông dân sẽ biết ơn ông lắm."

Mặc dù Tô Mạt có đủ tự tin đối phó được chuyện này, song chuyện lần này đã cảnh tỉnh cô, sau này cô làm gì cũng phải cẩn thận hơn bình thường.

Tóc vuốt ngược nhìn Tô Mạt, nói: "Mồm miệng rất lanh lẹ. Đêm qua khoảng hai ba giờ cô đang làm gì?"

"Làm gì được chứ? Tôi đang ngủ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-117.html.]

"Ai có thể chứng minh được?"

"Không ai chứng minh được cả, lúc đó chỉ có một mình tôi."

"Chồng cô đâu? Cậu ta yên tâm để một cô vợ nhỏ xinh như hoa ở một mình hay sao?" Giọng điệu nghe hơi đáng ghét.

Tư chất cán bộ có người tốt có người kém. Có cán bộ tốt vì công vì dân thì cũng phải có cán bộ thích phô trương thanh thế, ra vẻ ta đây trước mặt mọi người.

Lý Nguyệt Nga nín nhịn mãi không được, bà ấy nói: "Đồng chí, con trai tôi quay lại quân đội nên không thể ở cùng con dâu tôi cả ngày được. Chúng tôi là người thôn quê thật thà chất phác, tính cách của con dâu cũng tốt nên chúng tôi mới yên tâm để con bé ở một mình."

"Cũng như bây giờ, vừa nghe hôm nay có người tới tôi đã vội chạy tới đây rồi." Khi nói ra lời này, chẳng khác nào bà ấy đang chỉ thẳng mặt mắng tóc vuốt ngược là người xấu cả.

Tóc vuốt ngược vừa định nổi giận thì người đứng phía sau ông ta đã kéo lại, thì thầm nói nhỏ: "Đây là mẹ và vợ của phó đoàn Lục."

Khuôn mặt tóc vuốt ngược nghẹn đỏ bừng, cơn tức dồn nén trong lồng n.g.ự.c không thể phát ra ngoài, cũng không nuốt trôi được.

Ông ta hừ lạnh, sau đó xoay người rời đi.

Vừa ra khỏi sân, tóc vuốt ngược đá người vừa nhắc ông ta một cái: "Đồ ngu, sao không nói sớm." Hại ông ta ra oai nhầm chỗ.

Ông ta thấy gia cảnh nhà nọ không tệ nên định xem có vơ vét được tý béo bở nào không. Giờ không vơ vét được gì, ngược lại còn có khả năng bị cấp trên ghi nhớ gây khó dễ.

Đội trưởng đội sản xuất dẫn họ tới đứng phía sau im như chim cút, thở mạnh cũng không dám, sợ bị người ta giận cá c.h.é.m thớt.

Sao ông ta lại xui xẻo như thế chứ, phải dẫn mấy người của Hội ủy viên cách mạng tới đây.

Hình ảnh mấy người này áp giải người tới chuồng bò mấy năm trước vẫn hiện rõ mồn một trước mắt ông ta.

Chờ đám người kia rời đi, Lý Nguyệt Nga đóng cổng sân viện lại rồi mới bắt đầu mắng chửi: "Phì! Loại người gì thế. Đúng là cái thời đầu trâu mặt ngựa cũng được làm cán bộ."

"Cái tên tóc vuốt ngược kia không phải người tốt. Tiểu Mạt, sau này nếu con lên huyện mà gặp ông ta thì nhớ tránh xa một chút." Lý Nguyệt Nga dặn dò, sau đó lẩm bẩm trong miệng: "Bắt đặc vụ là chuyện của công an, sao ngay cả người của hội ủy viên cách mạng cũng tới làm gì."

"Bắt được đặc vụ sẽ lập công, có lẽ ông ta cũng muốn lập công." Tô Mạt giải thích với Lý Nguyệt Nga.

Do muốn mưu cầu "quyền" nên tối nay Tô Mạt đã đọc sách lịch sử, bổ sung kiến thức về cơ cấu lịch sử trong giai đoạn này.

Từ năm 1967, sự kiện Một tháng bạo phong ở Thượng Hải bắt đầu, những cuộc cướp quyền lặp đi lặp lại, trải dài tới 20 tháng, các nơi lần lượt thành lập các hội ủy viên cách mạng để thay thế ủy ban các huyện, thành phố. Đứng ra nắm giữ chức vị lãnh đạo Đảng, chính trị, tiền bạc, quyền hành, thực thi tại địa phương.

Ban đầu hội ủy viên cách mạng huyện áp dụng cơ chế ba kết hợp, nghĩa là ba mối liên kết đại diện cho cán bộ cách mạng, đại diện cho quân đội, đại diện cho quần chúng nhân dân.

Dần dần, hội ủy viên cách mạng bị đại diện của các phái phản chiếu chiếm giữ, có rất nhiều tỉnh cấp một có tỷ lệ phái phản chiến cao trên cả mức 50%, công tác trong đó vô cùng hỗn loạn.

Vừa vậy bắt đầu từ năm 1970, các nơi lại bắt đầu thành lập ủy ban huyện, thành phố mới. Nhưng vẫn còn nhiều địa phương thuộc loại một tổ chức có hai tên, quyền lực vẫn nằm trong tay của hội ủy viên cách mạng. Thực chất bí thư và chủ nhiệm hội ủy ban của các huyện, thành phố đều là một người.

Từ năm 1970 tới năm 1973, là thời điểm giằng co giữa ủy ban các huyện, thành mới và hội ủy viên cách mạng.

Vào thời kỳ này, công tác tại các bộ ngành trong chính phủ chưa được phân công rõ ràng, những việc tạo ra thành tích đều bị các bộ ngành khác tranh cướp. Còn mấy việc không tạo ra thành tích thì sẽ không có ai muốn đụng vào.

Giống như bắt đặc vụ có thể lập công vậy, tất nhiên hội ủy viên cách mạng sẽ không bỏ qua.

Đương nhiên, hội ủy viên cách mạng không chỉ có mỗi người xấu.

Hội ủy viên cách mạng thiết lập ba ban một phòng, bao gồm ban chính trị, ban chỉ huy sản xuất, ban bảo vệ và phòng làm việc.

Thời kỳ trước, ban chính trị và ban chỉ huy sản xuất thường chịu trách nhiệm tổ chức công tác sản xuất và quản lý đời sống xã hội.

Còn hội ủy viên cách mạng người ta hay gọi của sau này chỉ tăng thêm một ban bảo vệ và phòng làm việc. Những việc như tịch biên tài sản, công khai tố cáo hầu hết đều do người của hai ban ngành xử lý.

Bình Luận (0)
Comment