Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 118

Sau khi biết được tình hình cơ cấu quyền lực của thời đại này xong, Tô Mạt càng thêm kiên định với suy nghĩ muốn có quyền lực.

Về bản chất cô là một người bình thường, nhưng cô đọc được nhiều sách, hiểu một chút về lịch sử nên cũng được coi như chiếm chút tiên cơ so với mọi người.

Thay vì sử dụng sức của mình, chẳng bằng lợi dụng những điều biết trước và kiến thức của tương lai, góp một chút công sức cho phái ủng hộ. Chờ tới khi phái ủng hộ thuận lợi đi lên, cô sẽ trở thành một nhân vật vĩ đại, lúc đó chỉ cần đi khinh thường mấy tên ngu ngốc hèn nhát là được rồi.

Trong các phái ủng hộ, trừ ba người được chọn sẵn ra thì tốt nhất nên chọn thêm vài đại lão có phẩm chất nổi trội và đã có cống hiến phi thường để hợp tác.

Riêng chuyện này phải lựa chọn thật kỹ càng. Tô Mạt cảm thấy cô nên bắt tay từ mặt nông nghiệp.

Do thức tỉnh dị năng trồng trọt hệ Mộc, hồi đi sưu tầm sách ở thời tận thế, Tô Mạt đã cất rất nhiều sách vở chuyên ngành nông nghiệp.

Tuy rằng cuốn tiểu thuyết này sát với lịch sử, nhưng vẫn có vài chỗ khác biệt. Có lẽ là một thế giới song song.

Tô Mạt vẫn nhớ, trong sách có đề cập tới vài đại lão giúp tổ quốc cải thiện vấn đề lương thực. Nhưng hình như mấy đại lão này không phải người mà cô biết trong thế giới của cô.

Về phần đó là ai thì bây giờ Tô Mạt tạm không nhớ ra.

Nhưng cô có thể tới bưu điện đặt trước [Báo cáo khoa học], nhằm tìm hiểu thêm về trình độ nghiên cứu nông nghiệp của thời kỳ này.

Tới lúc đó sẽ viết thư thăm dò, hỏi thăm ý kiến của các đại lão từ những người bên cạnh, rồi lại chọn ra một hoặc hai người có tiềm lực để hợp tác.

Dù sao mấy cái cô học được đều lấy từ trong sách vở chuyên ngành, tuy nhiên đa phần những nghiên cứu luận chứng đều được vô số nhân viên nghiên cứu sau này chắt lọc lược bỏ, vượt xa trình độ nghiên cứu bây giờ.

Có thể giúp tổ quốc thoát khỏi cục diện thiếu lương thực sớm một ngày sẽ ít đi một ngày những người dân bị đói.

Chuyện này có lợi cho cả đất nước, dân chúng, cô và những người khác.

Chỉ cần người này có nhân phẩm tốt thì công lao của cô sẽ không bị xóa bỏ. Tới lúc được, đại lão được lợi to thì cô cũng phải được chút lợi nhỏ.

Quan trọng là người ta phải có nhiều mối quan hệ, khi cô có việc cần giúp đỡ người ta sẽ không khoanh tay bỏ mặc.

Đương nhiên không cần nhờ tới sự giúp đỡ của người khác thì càng tốt.

...

Cả đại đội ầm ĩ suốt đêm, Lý Nguyệt Nga cũng không về nhà mình nữa. Hai mẹ con nằm trên giường lò nhà Tô Mạt mơ màng ngủ.

Nhưng hai người ngủ không ngon giấc, có chút tiếng động thôi cũng đã tỉnh dậy.

Trời vừa tờ mờ sáng, Lý Nguyệt Nga đã thức dậy trở về.

Trong nhà còn một cụ già và trẻ con, bà ấy, Lục Thanh An và thằng cả đều ra ngoài cả, tuy rằng đã bảo thằng hai tới trông nom nhưng vẫn không yên tâm lắm.

Sau khi Lý Nguyệt Nga rời đi, Tô Mạt cũng thức dậy luôn.

Tô Mạt lấy một cuốn sách chuyên ngành trong không gian ra, sau đó nghiêm túc nghiên cứu tài liệu.

Khoảng hơn hai tiếng sau, Lý Nguyệt Nga lại sang đây, sắc mặt bà ấy không được tốt lắm.

"Tiểu Mạt, hôm nay con ở nhà đừng ra ngoài. Nghe nói đêm qua có rất nhiều người bị kéo tới đại đội hỏi chuyện."

Trái tim trong lồng n.g.ự.c Lý Nguyệt Nga đập rộn ràng, không ít người bà ấy quen đều bị kéo tới đó. Đột nhiên Lý Nguyệt Nga cảm thấy vui mừng vì có một thằng con ngoan, một người bạn đời tốt. Không thì bà ấy cũng bị kéo tới đại đội rồi.

Tô Mạt gật đầu: "Mẹ yên tâm, con sẽ chờ ở nhà."

Lý Nguyệt Nga ngồi dựa vào giường lò thở dài: "Hồi nãy mẹ nghe cha con nói là, con bé Tiểu Lan mới về lúc sáng cũng bị kéo tới đại đội hỏi chuyện rồi."

"Con nói xem, con bé Tiểu Lan này đầu óc có vấn đề gì à? Bình thường không thấy về, bây giờ người ta đang bắt đặc vụ thì về làm gì?"

Thực ra Lục Tiểu Lan cũng oan uổng lắm, hôm qua cô ấy nghe nói có tòa báo tới đại đội phỏng vấn, vừa hay cô ấy lâu rồi chưa về nhà nên mới xin chủ nhiệm cho nghỉ một hôm.

Lúc sáng sớm còn tới hợp tác xã mua bán cắt hai cân thịt ba chỉ loại ngon, mua thêm đường và quẩy ngào đường định mang về nhà mẹ để thăm ông nội và cha mẹ, nhân tiện hóng hớt chút chuyện.

Ai ngờ vừa tới gần đại đội đã thấy có người đợi sẵn bên ngoài, dọa cô ấy sợ muốn chết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-118.html.]

Mặc dù chồng cô ấy là cán sự công xã, nhưng từ hôm qua đã không thấy về nhà, cô ấy lại không biết đại đội đang bắt đặc vụ nên vừa về đã rơi vào tầm ngắm rồi.

Cũng may cha và anh cô ấy có chút địa vị, chỉ bị hỏi vài câu là được cho về nhà.

Lục Tiểu Lan về nhà họ Lục với vẻ mặt xanh xao, gọi mẹ nhưng không thấy trả lời. Lục Bá Minh trong nhà nghe thấy tiếng động nên đã ra ngoài đón cô ấy.

Thấy vẻ mặt Lục Bá Minh đã tốt hơn trước rất nhiều, Lục Tiểu Lan vui lắm. Tuy rằng cô ấy đã nghe Lý Nguyệt Nga nói từ trước, nhưng giờ đã tận mắt nhìn thấy ông cụ lại là chuyện khác.

"Ông nội, sức khỏe ông đã tốt lên chưa ạ? Ôi chao, khỏe như này là quá tốt rồi." Lục Tiểu Lan đi vòng quanh người Lục Bá Minh.

Lục Bá Minh nhìn cháu gái đi lòng vòng xung quanh hoa cả mắt, giữ cô ấy lại rồi nói: "Con bé này, đi lòng vòng làm ông hoa mắt quá."

Lục Tiểu Lan phì cười, nhấc thịt ba chỉ lên: "Ông nội, cháu cắt một miếng thịt ba chỉ loại ngon mang về, trưa nay sẽ làm thịt kho cho ông ăn."

"Được." Lục Bá Minh rất yêu thương cô cháu gái duy nhất trong nhà.

Bọn trẻ con đang chơi trên giường lò, vừa nghe thấy giọng Lục Tiểu Lan đã mặc áo bông chạy ra ngoài.

"Cô ơi!"

"Cô ơi!"

Lục Tiểu Lan làm ở hợp tác xã mua bán, trước khi lấy chồng, cứ dăm ba ngày lại cho mấy đứa trẻ con một ít quà ăn vặt. Sau khi lấy chồng xong, chưa lần nào về mà đi tay không. Vì thế bọn trẻ con lại càng thích cô ấy hơn.

Trẻ con ấy mà, rất thích ăn ngon, ai cho bọn nó ăn ngon bọn nó sẽ đối xử tốt với người đó.

"Cô ơi, sao lâu rồi không thấy cô về." Lục Phượng Cần nhào sang ôm Lục Tiểu Lan.

Tuổi tác của cô ấy và Lục Tiểu Lan không chênh nhau quá nhiều, khi nhỏ Lục Tiểu Lan hay dẫn cô bé đi chơi nên quan hệ của hai người rất tốt.

Lục Tiểu Lan sờ đầu cô bé, mỉm cười nói: "Dạo này cô bận việc nên không được nghỉ làm. Chờ hết bận rồi cô sẽ hay tới như cũ."

Vừa nói xong đã nhấc túi giấy dầu trong tay lên: "Nào xếp hàng đi, cô cho các cháu ăn một bữa ngon."

Bọn trẻ con cười vui vẻ xếp thành hàng, Lục Tiểu Lan chia cho mỗi đứa hai viên kẹo, một bốc quẩy ngào đường.

"Còn thừa lại để ở chỗ bà nội, sau này bà nội sẽ chia cho mấy đứa ăn thêm. Còn bây giờ thì mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm." Lục Tiểu Lan gói kín đống bánh còn thừa.

Bọn trẻ con nói cảm ơn, vui vẻ cầm theo đồ ăn về phòng.

Lục Tiểu Lan vội chạy tới đỡ Lục Bá Minh vào nhà: "Ông nội, mẹ cháu đâu rồi?"

"Chắc đang ở chỗ Tiểu Mạt, bây giờ trong thôn đang loạn cào cào mà chị dâu ba của cháu lại ở một mình, mẹ cháu không yên tâm." Lục Bá Minh nói.

"Dạ, vậy chị dâu cả với chị dâu hai đâu rồi ạ?"

"Ra ngoài cả rồi, chắc cũng bị gọi đi hỏi chuyện." Hai cô cháu dâu này rất cẩu thả, để mấy đứa con ở nhà một mình.

"Ông nội, vậy ông vào phòng ngồi đi để cháu đi tìm mẹ."

"Ừ đi đi." Lục Bá Minh vung tay nói.

Lục Tiểu Lan vào phòng bếp cất đồ, nghĩ ngợi một lát lại bỏ quẩy ngào đường vào một cái bát, bưng tới nhà Tô Mạt.

Lúc đi qua nhà anh cả anh hai, bọn trẻ con đang nằm nhoài trước cửa sổ gọi cô ấy.

"Cô ơi, cô đi đâu thế?"

"Tới nhà thím ba của các cháu."

Hai mắt Lục Quốc Đống sáng ngời: "Cô ơi, cháu đi cùng được không?"

"Được chứ, đi thôi."

Lục Quốc Đống vội nhảy xuống khỏi giường lò, đi giày xong chạy ra ngoài. Lục Quốc Lương thấy anh trai đi thì cũng đi theo.

Mấy đứa trẻ nhà anh cả thấy mấy đứa trẻ nhà anh hai đã đi, vội chạy theo sau. Thế là một mình Lục Tiểu Lan dẫn năm đứa bé, nhao nhao chạy tới nhà Tô Mạt.
Bình Luận (0)
Comment