Lúc này Lý Nguyệt Nga đang rang hạt dẻ cùng Tô Mạt trong nhà, bỏ chút dầu, cho thêm ít đường là cả nhà tràn ngập mùi hương ngọt ngào của hạt dẻ.
Lục Tiểu Lan vừa bước vào sân đã ngửi thấy mùi thơm, cô ấy la lớn: "Mẹ, chị dâu ba, hai người đang nấu món gì ngon thế? Thơm quá."
Đám trẻ con nhao nhao chạy vào, vừa chạy vừa la hét: "Ba nội, thím ba, bọn cháu tới rồi."
Lý Nguyệt Nga thấy cả đám người đi vào thì hơi cau mày, nói: "Đang rang hạt dẻ."
Lý Tiểu Lan vừa bước vào nhà đã cảm thấy ấm áp, nói: "Đúng là chỉ có tường ấm là thoải mái nhất, trong phòng thật ấm áp." Lúc xây nhà, chính cô ấy là người đề nghị xây thêm tường ấm.
Đưa cái bát cho Tô Mạt, Lục Tiểu Lan mỉm cười nói: "Chị dâu ba, em không mua được gì nên mang cho chị một ít quẩy ngào đường."
Tô Mạt mỉm cười nhận, nói: "Chị đâu phải trẻ con đâu, tới mà cũng phải mang đồ ăn cơ à. Trông quẩy ngào đường này ngon quá, vừa hay chị chưa được ăn bao giờ."
Tô Mạt nhặt một miếng lên ăn thử, khá ngon, nhai giòn xốp. Sau này có nhiều loại đồ ăn vặt nên cô chưa từng ăn thử loại này bao giờ.
Thấy Tô Mạt không chê, Lục Tiểu Lan rất vui. Cô ấy vừa định tìm chỗ ngồi thì sợ hết hồn, cả phòng chất đầy đất như này là để làm gì?
"Chị dâu ba, chị định làm gì thế?"
"Dùng để trồng rau, chờ tới mùa đông đõ phải ăn toàn củ cải trắng." Tô Mạt nói.
"Sao có thể được?" Tô Tiểu Lan kinh ngạc.
"Sao lại không chứ? Căn phòng này rất ấm áp, không lọt gió cũng không có tuyết, có đất thì tất nhiên cây sẽ lớn." Lý Nguyệt Nga đáp: "Chị dâu ba của con rất thông minh."
"Dạ dạ dạ, con ngốc quá, đương nhiên cây sẽ lớn rồi." Lục Tiểu Lan cười xòa, nhưng trong lòng vẫn giật mình không thôi.
Chị dâu ba thật lợi hại, không những khiến anh ba nhà cô ấy c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt mà ngay cả mẹ cũng thu phục được.
Lý Nguyệt Nga cảm thấy mồm miệng con gái mình không được kín nên cũng không nói chuyện nhân sâm núi hoang dã cho cô ấy biết, vì vậy Lục Tiểu Lan không hay biết gì cả.
Vào lúc này mấy đứa trẻ con đang đứng thành vòng tròn quanh bếp lò, nuốt nước bọt ừng ực. Năm nay bọn nó không nhặt được bao nhiêu hạt dẻ cả, người lớn đã cất hết để nấu ăn, đương nhiên sẽ không rang lên cho ăn.
Giờ ngửi mùi thơm, thèm không chịu được.
Tô Mạt thấy buồn cười, cô cầm một cái chậu lớn rồi xúc đầy cả một chậu hạt dẻ rang, đặt lên giường lò ở phòng phía tây cho bọn trẻ ăn.
Sau khi biến phòng khách thành nơi trồng rau, Tô Mạt đã trải chiếu lên giường lò ở phòng phía tây, lúc có nhiều người sẽ dùng giường lò ở phòng phía tây để tiếp khách. Tới lúc đó chỉ cần nhóm lửa làm ấm giường lò thì sẽ không còn thấy lạnh nữa.
Tô Mạt bưng đồ ăn vào, sau đó vội vàng đi nhóm bếp trong giường lò lên.
Tô Nguyệt Nga rang xong số hạt dẻ còn lại cũng xúc đầy một chậu lớn, ba người lớn bọn họ mang theo một cái bàn nhỏ khác, cùng ngồi trên giường lò ở phòng phía tây tám chuyện.
"Mẹ, chuyện là thế nào? Sao hôm qua vừa có tòa báo tới phỏng vấn mà hôm nay đã có người tới bắt đặc vụ rồi? Liệu danh hiệu đại đội sản xuất tiên tiến có bị tước bỏ không?" Lục Tiểu Lan hạ nhỏ giọng hỏi.
"Phi phi phi! Phủi phui cái miệng của con." Tô Nguyên Nga tức giận vỗ Lục Tiểu Lan một cái thật mạnh.
Nếu cái danh hiệu này bị tước bỏ thì chồng bà ấy sẽ tức điên lên mất. Cố gắng bao nhiêu năm mới đạt được danh hiệu này, nếu không còn nữa chắc hẳn xót xa lắm.
Lục Tiểu Lan cũng tự tát miệng vài cái: "Phủi phui cái miệng, lại nói sai rồi." Sau đó cô ấy nhìn về phía Lý Nguyệt Nga, chờ bà ấy giải thích.
"Nghe nói phát huyện hang ổ của bọn đặc vụ ở trong núi, bộ đội vũ trang mai phục phát hiện ra đặc vụ nhưng không tóm được, để xổng mất nên bây giờ mới tới đại đội chúng ta lục tìm."
"Trốn trong đại đội của chúng ta sao? Hay là người của đại đội?"
"Cái đó sao mẹ biết được, lục soát cả mấy đại đội khác nữa, ai biết người đó ở đâu chứ." Lý Nguyệt Nga xua tay nói.
"Mẹ giỏi quá, mấy đại đội bị lục soát cùng lúc mà mẹ cũng nghe ngóng được, kỹ năng hỏi thăm tin tức đúng là đỉnh." Lục Tiểu Lan giơ ngón tay cái lên, bởi vì ngay cả cha cô ấy cũng không biết rõ tình hình được như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-119.html.]
Lý Nguyệt Nga ngượng ngùng: "Là chị dâu ba của con nói."
"Là anh ba em nói cho chị biết." Tô Mạt vội bổ sung.
"Hả? Sao anh ba lại biết?"
"Anh ấy đã về, bộ đội phái anh ấy dẫn đội tới đây xử lý chuyện này."
Lục Tiểu Lan cười trộm, người đã kết hôn và chưa kết hôn khác nhau thật. Lúc làm nhiệm vụ cũng cố tình chọn một nơi gần nhà để dễ bề quay về.
"Chị dâu ba, vậy anh ba có tiết lộ thêm chuyện gì nữa không?" Lục Tiểu Lan hỏi.
Tô Mạt vừa định nói chuyện thì đã có tiếng gọi đầy lo lắng vang lên bên ngoài sân: "Em dâu ba, em dâu ba, mẹ có ở nhà em không?"
Lý Nguyệt Nga thò đầu ra xem thử, thấy là Lục Quế Hoa thì nói: "Mẹ ở đây, vợ thằng hai, có chuyện gì thế."
Lục Quế Hoa nghe thấy giọng của Lý Nguyệt Nga thì đi vào bên trong, vừa vào đã nghe thấy phòng phía tây có tiếng động, cô ta vội bước tới phía đó.
Khi nhìn thấy Lý Nguyệt Nga, nước mắt của Lục Quế Hoa đã rơi lã chã.
"Mẹ, mẹ mau đi tìm cha đi, mau cứu mẹ con đi mẹ, mẹ con vừa bị người ta dẫn đi rồi."
Lý Nguyệt Nga không để tâm lắm: "Người bị dẫn tới đại đội hỏi nhiều lắm, có làm gì đâu mà sợ, hỏi xong sẽ được về thôi."
"Không phải, mẹ con bị dẫn đi từ sáng sớm mà bây giờ vẫn chưa thấy về. Hồi nãy em trai con quay về nói là, mẹ con đã bị kéo lên xe mang đi rồi." Lục Quế Hoa nức nở: "Mẹ mau đi tìm cha đi mẹ, cứu mẹ con với, mẹ con không thể là đặc vụ được."
Lý Nguyệt Nga giật mình làm rơi hạt dẻ trong tay, nói: "Con nói gì? Triệu Cửu Hương bị người tới lục soát dẫn đi khỏi đại đội rồi?"
Lục Quế Hoa khóc lóc gật đầu: "Mẹ ơi, xin mẹ mau đi tìm cha đi, cứu mẹ con với."
Vừa nói hai đầu gối đã hơi khuỵu xuống, định quỳ xin. Nhưng lại bị Lục Tiểu Lan nhanh tay nhanh mắt kéo lên.
Lý Nguyệt Nga vội bước xuống giường lò, tức giận nói.
"Tạm thời con đừng khóc lóc nữa, để mẹ đi hỏi xem đã xảy ra chuyện gì."
"Nhưng mẹ phải nói trước, nếu mẹ con phạm tội thì Thần Tiên trên trời cũng không thể cứu được. Cha con chỉ là bí thư đại đội mà thôi, có bao nhiêu bản lĩnh được chứ."
Mong rằng thực sự không phải ả đàn bà Triệu Cửu Hương kia, không thì lớn chuyện rồi.
Không những mất danh hiệu đại đội tiên tiến, mà chỉ sợ công việc của thằng hai cũng mất luôn. Tương lai của hai đứa cháu trai có lẽ cũng bị ảnh hưởng.
Đặc vụ sẽ bị xử bắn, mà con cháu đời sau của đặc vụ thì lấy đâu ra chỗ tốt chữ?
Năm đứa nhỏ bị dáng vẻ của mấy người lớn dọa sợ.
Lý Nguyệt Nga thấy vậy vội nói với Tô Mạt: "Tiểu Mạt, mấy đứa nhỏ mẹ gửi ở chỗ con, con chăm sóc bọn nó giúp mẹ một lát. Để mẹ qua bên kia xem thế nào."
Nói xong bà ấy vội vàng đi cùng Lục Quế Hoa, Lục Tiểu Lan sợ mẹ mình luống cuống nên cũng đuổi theo phía sau.
Chờ bọn họ rời đi, Lục Quốc Đống thấp thỏm hỏi: "Thím ba, bà ngoại cháu là đặc vụ ạ?"
Tô Mạt sờ đầu cậu bé, nói: "Thím ba không biết."
Cô chưa gặp Triệu Cửu Hương bao giờ nên không biết được, vả lại hôm đó cô mới chỉ nhìn thấy bóng lưng của bà ta mà thôi.
"Vậy sau này cháu còn đi học được nữa không?"
"Được chứ, Quốc Đống à, cháu yên tâm. Dù bà ngoại cháu có xảy ra chuyện thật thì cháu vẫn con của cha cháu."
Chờ tới khi cậu bé lớn lên, hoàn cảnh đã thoáng hơn rồi thì cũng không phải chịu quá nhiều ảnh hưởng.