Mãi tới giờ cơm trưa cũng không thấy ai quay lại, Tô Mạt đã đi nấu cơm trước. Cô nấu cháo vụn ngô, củ cải trắng xào, mỗi người được phát thêm một cái bánh bao nữa.
Hôm qua Lục Trường Chinh đã nhìn thấy bánh bao nên Tô Mạt không cất vào không gian nữa. Cô lấy ra một xửng cho Lục Trường Chinh, trừ bánh bao hôm qua đã ăn ra thì bây giờ vẫn còn một xửng bánh bao nữa.
Hiện tại bọn trẻ con đang lo lắng bồn chồn, dù được ăn bánh bao lúc nào cũng thèm nhưng trông chúng chẳng vui lên bao nhiêu.
Ăn uống xong, Lục Phượng Cần chủ động rửa bát đũa giúp Tô Mạt. Lúc rửa còn lén hỏi cô: "Thím ba, liệu nhà chúng ta có xảy ra chuyện gì không?"
Tô Mạt lắc đầu, nói: "Sẽ không sao đâu."
Lục Phượng Cần nghe xong thở phào nhẹ nhõm, tới gần cô nhỏ giọng nói: "Thím ba, em trai lớn rất sợ."
"Ừm, vậy các cháu phải an ủi em ấy nhiều hơn." Tô Mạt nói.
Lục Phượng Cần gật đầu, tỏ vẻ sẽ làm.
Tô Mạt nhìn bọn trẻ con ngồi im lặng trên giường lò, cứ thế mãi cũng không phải cách hay. Vì vậy cô đã hỏi những bài học Lục Phượng Cần và Lục Quốc Đống được học, sau đó kể cho bọn họ nghe về những câu chuyện ngụ ngôn cô từng nghe hồi nhỏ.
Nào là [Cuộc thi chạy của rùa và thỏ], [Người nông dân và con rắn], [Quạ đen uống nước], [Ngu Công rời núi], vừa kể cô vừa đặt câu hỏi, vừa giúp bọn trẻ phát triển kiến thức vừa kích thích khả năng suy nghĩ của bọn nó, giúp trí tưởng tượng phong phú hơn.
Đây là lần đầu tiên bọn trẻ con được nghe những câu chuyện hay như thế, đứa nào cũng bị thu hút vào câu chuyện, đã không còn tâm trạng để ý tới chuyện khác nữa.
Nhất là cậu bé Lục Quốc Đống, ánh mắt khi nhìn Tô Mạt sắp tỏa sáng rồi.
Thím Ba lợi hại quá, vừa biết võ vừa biết kể những câu chuyện rất hay, thím vừa xinh vừa dịu dàng.
Nếu thím ba là mẹ của cậu bé thì tốt biết bao!
Tô Mạt thấy bọn trẻ con đang say sưa nghe kể thì nhân cơ hội nhắc bọn trẻ nên đi học nhiều hơn, còn phải học cho giỏi.
"Nhưng mẹ cháu nói biết chữ là được. Bây giờ có học nhiều cũng vô dụng, đằng nào cũng phải tới nông thôn làm ruộng." Lục Phượng Cần dè dặt nói.
Tô Mạt lắc đầu, nói: "Phượng Cần, đó chỉ là tạm thời, rồi sẽ có một ngày những người có kiến thức sẽ trở thành người đón đầu ánh sáng tương lai."
"Nếu bây giờ cháu không học nghiêm túc, để sau này mới học thì đã quá muộn. Cơ hội luôn dành cho những người đã có sự chuẩn bị."
Lục Phượng Cần vừa nghe vừa gật đầu, cái hiểu cái không.
Bên kia, mấy người Lý Nguyệt Nga và Lục Quế Hoa vẫn đang sốt ruột chờ trong gian chính nhà họ Lục, Lưu Ngọc Chi cũng đứng chờ một bên.
Trước đó Lục Bá Minh cũng chờ cùng mọi người, nhưng sức khỏe ông mới tốt lên một chút, mà gian chính lại lạnh nên mọi người đã bảo ông quay về phòng nằm.
Không ai có tâm trạng nấu cơm trưa, mấy người đói thì ăn qua loa chút bánh bao Lý Nguyệt Nga hấp hôm qua.
Lục Quế Hoa vẫn đang khóc sướt mướt, làm Lý Nguyệt Nga bực mình chỉ muốn đập cô ta một trận.
Một lúc lâu sau cuối cùng cũng thấy Lục Thanh An về,
Lục Quế Hoa vội chạy ra đón: "Cha, thế nào rồi ạ? Có cứu được mẹ con không?"
Lục Thanh An xua tay, vẻ mặt không tốt lắm.
Cán bộ huyện hỏi gì thì cán bộ trong đại đội bọn họ không có mặt tại hiện trường nên không biết, mà mấy người đó cũng không cho bọn họ biết tình huống thế nào.
Ông ấy phải bày ra khuôn mặt tươi cười, dùng một bao t.h.u.ố.c lá loại tốt mới có người chịu tiết lộ chút ít.
"Có người nói là khoảng hai ba giờ đêm thấy mẹ con thần bí về nhà. Khi người ta hỏi chuyện, mẹ con lại nhất quyết không chịu khai ra cái gì, vì vậy mới bị dẫn tới đồn công an thẩm vấn."
Bây giờ cả nhà Triệu Cửu Hương đang bị khống chế tại gia, không được đi ra ngoài. Do vợ thằng hai đã lấy chồng nên mới không bị khống chế, nhưng nếu có chuyện thì có lẽ cũng bị bắt thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-120.html.]
Nếu mẹ của Triệu Cửu Hương là đặc vụ thật, vậy thì lớn chuyện rồi.
Trong đại đội sản xuất tiên tiến có một đặc vụ, lại còn là nhà thông gia với bí thư đại đội, đây không phải câu chuyện cười, mà còn làm liên lụy tới rất nhiều người.
Hai chân Lục Quế Hoa nhũn ra, ngã bệt xuống đất. Miệng lẩm bẩm liên tục: "Mẹ con không thể là đặc vụ được, không thể có chuyện đó được!"
"Bà ấy một chữ bẻ đôi cũng không biết, sao có thể làm đặc vụ được." Ngoài miệng thì nói như thế, nhưng vẻ mặt cô ta đã tới nhợt.
Cô ta chợt nhớ hồi còn nhỏ, trong lúc ngủ mơ màng hình như đã nhiều lần nghe thấy mẹ lén ra ngoài lúc nửa đêm...
...
Sau khi Triệu Cửu Hương bị lôi tới đồn công an xong đã bị dọa không đứng dậy nổi, gần như bị kéo vào bên trong.
Sau khi vào phòng thẩm vấn xong, bà ta sợ hãi tè ra quần, khiến người thẩm vấn bà ta rất ghét bỏ.
Tuy vậy Triệu Cửu Hương vẫn nhất quyết không chịu nói đêm hôm đó bà ta đã đi đâu làm gì, chỉ khóc lóc liên tục: "Tôi không phải đặc vụ, tôi không làm chuyện xấu. Tôi không phải đặc vụ, tôi không làm chuyện xấu."
Nếu không bị đè lại thì chắc bà ta đã quỳ xuống dập đầu xin rồi.
Nhân viên thẩm vấn không thể làm gì bà ta, dù tra tấn thì với dáng vẻ này của bà ta, có lẽ cũng chẳng đánh được mấy cái.
Không rõ bà ta thực sự có gì khó nói, hay thực chất là một đặc vụ có tố chất tâm lý cao, biết giả ngơ giả dại.
Nhân viên tra hỏi đành phải giam Triệu Cửu Hương lại trước, chờ người thẩm vấn già dặn kinh nghiệm tra hỏi. nếu không được nữa sẽ phải thực hiện tra tấn.
Triệu Cửu Hương vào phòng tạm giam, tìm một góc ngồi xổm xuống. Bà ta run lẩy bẩy, một phần là sợ, còn lại là lạnh.
Nhưng bà ta thực sự không thể nói ra được, nếu nói, cả đời này con trai bà ta sẽ không ngóc đầu dậy ở trong đại đội được, mà bà ta thì cũng xong đời theo.
Chỉ cần bà ta ngậm chặt miệng, chờ tới khi bọn họ bắt được đặc vụ thực sự thì có lẽ sẽ thả bà ta ra.
Tới buổi chiều, lại có thêm vài người bị kéo tới đồn công an thẩm vấn.
Đồn công an công xã không lớn, chỉ có hai phòng tạm giam. Sau khi thẩm vấn những người kia xong, bọn họ cũng bị nhốt trong này. Bọn họ rũ đầu xuống, tự tìm một vị trí để ngồi.
Triệu Cửu Hương co rúm lại, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình.
Đột nhiên bà ta nghe thấy một giọng nói quen thuộc, vội vã ngẩng đầu lên. Bà ta nhảy dựng dậy, xông về phía hàng rào sắt la hét: "Chú ba bọn nhỏ, chú ba bọn nhỏ, cứu tôi với, cậu cứu tôi với. Tôi không phải là đặc vụ, tôi không phải là đặc vụ."
Tiếng la thảm thiết, vô cùng chói tai.
Lục Trường Chinh quay đầu nhìn, thấy người đang la hét là Lục Cửu Hương, mẹ ruột của chị dâu hai anh. Vì thế đã nhìn công an đi cùng mình với ánh mắt hỏi thăm, người nọ vội báo lại tình hình cho Lục Trường Chinh nghe.
Lục Trường Chinh cau mày nói: "Thím, bây giờ thím nói lại tình hình khi đó, chỉ cần kiểm tra lại thấy không có vấn đề gì thì sẽ thả thím về. Bọn tôi sẽ không đổ oan cho bất kỳ người tốt nào, đồng thời cũng không bỏ qua cho bất kỳ phần tử phạm tội nào khác."
Anh nói không chỉ cho Triệu Cửu Hương nghe, mà còn nói cho những người bị tạm giam khác nghe.
Ánh mắt Triệu Cửu Hương lóe lên, nói: "Tôi nói, tôi nói, nhưng tôi chỉ nói cho cậu nghe thôi. Chú ba bọn nhỏ, tôi chỉ nói cho cậu nghe thôi."
Lục Trường Chinh cau mày, nói: "Được."
Sau đó nói với hai người lính phía sau: "Dẫn bà ta tới phòng thẩm vấn."
Triệu Cửu Hương thở phào nhẹ nhõm, trái tim đã bình ổn lại, người không run lẩy bẩy như hồi nãy nữa.
Trong nhà có người làm quan làm gì cũng dễ, cô con gái kia của bà ta mặc dù chẳng cho nhà mẹ đẻ được cái gì, nhưng nhà chồng lại khá tốt, ít nhất là có quyền thế.
Nếu không gặp được chú ba của bọn nhỏ, chỉ sợ bà ta sẽ bị tạm giam ở đây ít nhất mười ngày nửa tháng nữa.